"Hình như đông đã về" - nó thầm nghĩ, mấy hôm nay nó thấy trời có vẻ trở
gió và lạnh. Nó kéo lại cổ chiếc áo khoác cho đỡ rét. Một cơn gió thổi
qua khẽ làm nó rùng mình. Cúi xuống nhặt một chiếc lá, nó đưa lên mắt
ngắm nghía và khẽ nhếch mép cười với cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong
đầu nó. Có người muốn biến mất khỏi cuộc đời nó - "ừ càng tốt, từ nay ta
sẽ khỏi phải quan tâm tới một ai đó". Có người ghét nó - "ừ càng tốt,
từ nay ta sẽ khỏi phải yêu quý một ai đó". Có người không muốn xuất hiện
trước mặt nó - "ừ càng tốt, từ nay ta sẽ khỏi mất công để ý đến một ai
đó". Nó nhắc lại câu nói mà nó hay nói với lũ bạn: "Đời còn dài, gái còn
nhiều làm sao mà phải xoắn". Từ trước đến nay nó vẫn vậy, chẳng bao giờ
thấy quá vui mừng khi có một người bước đến bên cạnh nó và cũng chẳng
bao giờ thấy quá nuối tiếc khi có một người ra đi hay là chính nó đá họ
ra khỏi cuộc đời nó. Có lẽ sẽ có người cho nó là kẻ chẳng ra gì, ừ thì
nó chẳng ra gì, nó chấp nhận một cách lạnh nhạt và hầu như chẳng bao giờ
để tâm đến những lời đó. Nó làm những gì mà nó thấy thích.
Tiếng nhạc báo có tin nhắn đến reo vang kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ
miên man ấy. Nó mở máy, số điện thoại quen thuộc mà có lẽ nội dung của
cái message nó không cần mở ra cũng biết.
"Anh đang làm gì vậy, từ hôm qua đến giờ sao không nhắn tin cho em?”
Hừm!!! Nó khẽ thở hắt trong cổ họng, cho chiếc điện thoại vào túi và tiếp tục bước đi.
Cái điện thoại lại rung lên: "Anh làm sao thế? Sao không nhắn tin lại cho em?"
"Anh mệt" - nó reply lại.
"Tại sao lúc nào người mệt cũng là anh, nếu anh ko muốn nói chuyện nữa thì cứ nói thẳng"
"Anh nhức đầu lắm, tha cho anh được không?”
Tắt điện thoại và khẽ rủa thầm: “Cái ngày chết tiệt gì không biết mà sao
toàn chuyện bực mình, muốn yên ổn một chút cũng không được".
Chiếc lá nhặt lúc nãy vẫn còn nằm trong tay nó. Nó nhìn chiếc lá lần
cuối, xé vụn rồi ném đi một cách không thương tiếc. "Tại sao mình lại
thơ thẩn ở đây và làm cái việc của mấy thằng tâm thần nhỉ? Thật là rảnh
quá mà!!!". Nó bước đi nhanh hơn. Chợt nó giật mình nhìn lại cái nơi mà
những mảnh vụn của chiếc lá đang bay nhẹ trên mặt đất theo từng cơn gió…
Có khi nào chiếc lá đó cũng giống như những cuộc tình của nó?! Nó tự đi
tìm rồi cũng chính là tự nó phá nát một cách không thương tiếc… một
cách không thương tiếc...?!
Nhưng suy nghĩ ấy chẳng thể tồn tại lâu trong cái bộ não lạnh lẽo của
nó. Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi, những tiết học căng thẳng trên
giảng đường cộng thêm những chuyện ba lăng nhăng làm cho đầu óc nó cứ
ong ong lên. "Một chút thư giãn chứ nhỉ!!!" - nó mỉm cười tán đồng với
cái ý kiến mà tự nó đưa ra.
Đẩy nhẹ cánh cửa kính đủ rộng để có thể lách được người vào bên trong,
quán cafe quen thuộc mà nó hay ngồi khi nó buồn, có tâm sự hay đơn giản
chỉ là hẹn một vài người bạn đi cafe chém gió. Hơi ấm trong quán làm nó
cảm thấy dễ chịu. Mới chớm đông mà thời tiết đã lạnh thật. Hương thơm
nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian. Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng phân
biệt xem gốc tích của mùi hương đó nhưng dường như mọi nỗ lực đều không
thành công. Thả người một cách khoan khoái trên chiếc sopha màu đỏ sậm
trong góc khuất của quán, cái bàn quen thuộc mà nó hay ngồi, nó cảm giác
như hôm nay không khí có gì khác so với những lần trước."Uhm có lẽ hôm
nay tâm trạng của mình khác mọi lần" - nó tự nhủ. Một giai điệu vang
lên, nó cảm thấy thích thú, nó thích bài hát này...
Xa rời anh em mới thấy đêm khuya đã trôi như vậy...
Người bồi bàn lịch sự đặt trước mặt nó một ly nước lọc và khẽ hỏi câu quen thuộc: "Anh dùng gì ạ?"
Đêm như dài thêm với nước mắt lăn trên gối mềm lặng im.
Sợ tiếng lòng em sẽ đánh thức những người mà em quý nhất...
Nó ngẩng lên nhìn người bồi bàn và khẽ mỉm cười. Vẫn vậy, vẫn đồng phục
áo gile màu đỏ sậm, sơ mi trắng với quần tây, hơi cúi người chờ khách
gọi đồ uống, nó thích phong cách phục vụ ở đây.
Sợ nước mắt rơi chẳng làm tan thêm nụ cười à ơi ối a...
"Cho tôi một cafe đen thêm sữa và một cốc nước đóng băng" - nó cười.
Người bồi bàn cười nhã nhặn: "Vâng ạ! Một nâu đá. Anh có dùng thêm gì nữa không ạ?"
"Không! Vậy là đủ cho một đêm mất ngủ rồi".
Nhưng trời xanh vẫn cứ sáng, ôm ấp bao sinh linh bé nhỏ.
Nhưng biển khơi vẫn cứ hát, dâng muôn con sóng xô dào dạt bờ....
Nó đưa mắt nhìn khắp quán. Hôm nay quán vắng, chỉ có nó và vài ba người
khách. Người thì nói chuyện điện thoại, người thì chăm chú trên màn hình
laptop, chỉ có nó là không làm gì cả. Có lẽ cuộc sống quá tất bật với
những lo toan về cơm áo gạo tiền đã khiến cho con người ta mất đi cả
những giây phút thư giãn hiếm hoi.
Thôi này em vẫn cứ yêu… yêu... yêu...
Cho dù vạn điều có đổi thay vô thường thì em vẫn là em...
Giai điệu của bài hát cứ vang lên. Nó chăm chú nhìn từng giọt cafe màu
nâu đen rơi xuống lớp sữa dưới đáy ly. Chúng hòa quyện với nhau thành
những vệt loang lổ của cafe và sữa. Những vệt loang làm nó tưởng tượng
lại hình mặt cắt ngang của quả núi trong sách địa lí mà nó đã học hồi
cấp hai. Khi suy nghĩ đã bão hòa về những vệt loang lổ, nó nhìn ra bên
ngoài, một đôi trai gái bước qua trước mặt nó, người con trai nắm chặt
tay bạn gái của cậu, còn cô gái khẽ nép vào người yêu. Họ thân mật bên
nhau, dường như không để ý đến dòng người xô đẩy chen lấn bên cạnh họ
trong giờ tan tầm và càng không thể chú ý đến nó - kẻ đang nhìn họ. Có
lẽ cái lạnh của mùa đông lại làm cho họ thấy ấm hơn - ấm hơn vì họ yêu
nhau, ấm hơn vì họ có nhau. Bất giác trong nó dâng lên một cảm giác cô
độc. Nó thấy lạnh, nó mệt mỏi thật sự. Nó thèm một tình yêu như thế. Nụ
cười trên môi nó đã lạnh từ lâu, nó cần những lời nói yêu thương, nó cần
một bàn tay để nắm lấy và nó cần một bờ vai...
Này người yêu dấu hỡi
Nếu như mai sau có cách xa nhau muôn trùng khơi
Thì hãy xin tin yêu một điều
Rằng con tim em mãi chẳng đổi thay
Dẫu biết cuộc tình này là đắng cay đau thương nhiều hơn
Nhưng chớ nên buông rơi nụ cười trọn đời dâng khúc ca yêu người...
Nó nhặt một viên đá trong cốc và nắm chặt trong tay. Viên đá lạnh buốt
tan dần trong tay nó, từng giọt... từng giọt qua kẽ tay nó rơi xuống mặt
bàn. Uhm, nó thèm một tình yêu như thế, nhưng như vậy có phải là vô lí
không khi mà nó vẫn có em cơ mà? Uh nó vẫn còn có em. Em luôn quan tâm
đến nó mỗi khi nó buồn, luôn hỏi han mỗi khi nó mệt và luôn tự trách
mình không thể ở bên cạnh mà chăm sóc, lo lắng cho nó cho dù lỗi đó
chẳng phải của em mà đúng hơn là em có lỗi gì đâu cơ chứ.
Nó bật điện thoại, có một tin nhắn mới, tin nhắn của em:
“Mình chia tay đi anh, em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của anh và em.
Có lẽ hai chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Vậy tại sao lại cứ phải như
thế?”
Nó cho thêm một chút đường vào tách café của nó, nhấp một ngụm nhỏ. Nó
đang phân vân tự hỏi chẳng biết có ai giống nó nữa hay không, người yêu
đòi chia tay mà hầu như nó chẳng có một chút cảm giác nào. Không bồn
chồn lo lắng và gần như nó chẳng quan tâm gì nhiều đến cái tin nhắn ấy
vì nó biết phần thắng vẫn luôn thuộc về nó.
“Em nói gì mà lạ vậy?”
“Em không muốn nhắc lại nữa, em cũng rất mệt mỏi rồi”
“Hôm nay anh mệt, anh cũng phải có thời gian yên tĩnh chứ. Em có cần
kiểm tra xem trong máy anh có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ vì anh không muốn
nghe điện thoại không?”
“Hix… Vậy anh mệt thật ah, cho em xin lỗi, em cứ tưởng anh chán em rồi cơ. Thế anh còn mệt lắm không?”
……………..
Vậy là xong. Em luôn thế, em sẽ chẳng thể giận nó lâu được. Nó và em
quen nhau cũng rất tình cờ. Một buổi học trên giảng đường, nó cảm thấy
mệt mỏi, đầu óc nó cứ quay quay với những con chữ, những lời giảng. Nó
ngáp dài uể oải rút cái điện thoại ra. Nó muốn nói chuyện với một người
nào đó. Nhìn lướt qua cái list dài của những cái nick đang online trong
một mạng xã hội trên điện thoại, nó dừng lại ở một cái nick với một câu
status: “nghiêm túc thì pm”. Nó tự hỏi: “Mình có được coi là nghiêm túc
không nhỉ?”, rồi tặc lưỡi…
- Buzz!! Mình nghiêm túc lắm, vậy mình có thể nc với bạn được không???
- Được chứ nghiêm túc thì okie . Bạn tên là gì?
- Cứ gọi mình là heo mập…. and u??
- Mình tên là Thúy nhưng mọi người hay gọi mình là Bo. Úi mà tên bạn nghe dễ xương nhỉ. Hjhj
……………….
Cứ thế nó và em nói chuyện với nhau. Nó thấy vui với người bạn mới quen.
Em nhỏ hơn nó một tuổi và ở một nơi khá xa nó. Thời gian cứ thế trôi
qua thật nhanh theo những câu chuyện trên trời dưới biển của nó và em.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
- Mình tan học rùi mình phải về đây hẹn gặp lại bạn sau nha.
- Uh vậy gặp sau vậy.......
- Số phone của mình nè 0936****** khi nào rảnh thì nhắn tin nói chuyện với mình nha. Pp
- Uhm dc ùi. Pp
Nó vội vã vơ đống sách vở trên bàn chạy theo lũ bạn và dường như trong
nó gần như chẳng còn chút ấn tượng nào về người bạn mới quen ấy nữa. Tối
hôm sau, khi đang ngủ ngon lành để chống lại cơn đói trong lúc chờ ăn
cơm, nó giật mình vì tiếng chuông điện thoại réo ngay bên tai nó. "Hừ
đáng ghét lại nháy máy" - nó quăng cái điện thoại vào một góc và tiếp
tục đi tìm "nàng Mơ". Nhưng có vẻ như ai đó không muốn cho nó được yên,
tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên, vẫn số điện thoại gọi cho nó hồi
nãy. "Ai vậy không biết nữa?" - nó tự hỏi. Những dòng tin hiện lên
trước mắt nó, nó mỉm cười thú vị và nhấn nút lưu số điện thoại đó vào
trong list danh bạ. Rồi cứ như vậy, nhắn tin cho em đã trở thành thói
quen hàng ngày của nó, em đã trở thành một phần trong cuộc sống của nó,
dường như là một phần không thể thiếu. Nó và em trở thành hai người bạn
thân thiết, có vẻ như khi hai người không biết gì về nhau, không gặp mặt
nhau thì sẽ đồng cảm với nhau hơn. Nó tâm sự với em những buồn vui
trong cuộc sống, trong học hành, bạn bè, gia đình. Em luôn lắng nghe tất
cả nhưng có vẻ nó hơi ích kỉ vì nó cũng chẳng bao giờ để ý xem em có
muốn nghe hay không nữa. Nhiều lúc nó làm em giận và cũng nhiều lúc em
làm nó thấy bực mình nhưng chẳng bao giờ nó và em có thể giận nhau lâu
được, ngày hôm sau lại vui vẻ, lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến một
ngày nó thông báo với em là nó có người yêu, em chấp nhận điều đó và đó
cũng là ngày em nói rằng em phải ôn thi, em không thể nhắn tin nói
chuyện với nó. Nó cảm nhận thấy có điều gì đó rất lạ trong những dòng
tin nhắn em gửi cho nó, hình như có một điều gì đó. Nó không gặng hỏi
em, nó chỉ hỏi em rằng nó có thể tiếp tục nói chuyện với em nữa không.
Nó nhận thấy sự lưỡng lự của em, rồi nó cũng có câu trả lời của em: "Uhm
có nếu như còn nhớ đến nhau". Nó cũng chỉ cần em trả lời có thế.
Những ngày sau đó là những ngày không có em, những ngày thật sự trống
trải của nó. Nó buồn bực, nó bứt rứt, nó khó chịu, nó cáu gắt với tất cả
mọi người, nó thấy nhớ. Nó không thể chờ đến ngày em thi xong để nhắn
tin cho em, nó không hi vọng nhiều em sẽ trả lời tin nhắn của nó. Em
reply lại, nó thấy vui cho dù em nói rằng em bận học và em ko muốn nói
chuyện bây giờ.
Ngày em thi xong nó thông báo với em rằng nó đã chia tay với người yêu.
Em không hỏi tại sao, em chỉ nói em tôn trọng quyết định của nó, chỉ cần
nó thấy thoải mái là được.
Em và nó lại như xưa. Nó hứa với em là nó sẽ đến thăm em, sẽ gặp em. Em
rất vui và nó cũng vậy. Em rất nóng lòng muốn gặp nó, lần nào nói chuyện
với nó, em cũng nhắc, em cũng hỏi. Có lần nó hỏi em:
- Tại sao em lại muốn gặp anh đến như vậy???
- Em cũng không biết nữa. Em cũng chẳng biết đó là cảm giác gì. Anh có
biết không, hôm mà anh nói với em anh có người yêu ấy, em đã buồn, buồn
lắm, buồn đến phát khóc luôn ấy.
- Em đừng làm anh sợ.
- Anh sợ gì cơ???
- Anh sợ rằng em thích anh.
- Nếu em thích anh thật thì sao???
- Chẳng sao cả, thích ai là quyền của mỗi người làm sao mà anh can thiệp
vào được. Nhưng anh cảm ơn em vì đã dành tình cảm đó cho anh và anh
cũng xin lỗi vì không thể đáp lại cho em được...
.........................
Rồi ngày mà nó và em gặp nhau cũng đến. Những giây phút ngồi trên xe là
những giây phút cực hình đối với nó. Chiếc xe như cứ ì ra còn lòng nó
thì như lửa đốt. Em đã ra đón nó từ 8h vậy mà bây giờ đã là 11h30 đêm nó
vẫn đang ở một nơi nào đó xa hoắc xa huơ mà theo lời của người ngồi
cạnh thì còn lâu nó mới đến chỗ em. Nó như phát điên lên, nó sợ em phải
chờ lâu, nó ghét người khác phải chờ đợi nó. Em cũng lo lắng, vài phút
em lại gọi điện, lại nhắn tin. Em bảo nó cứ yên tâm, em sẽ chờ nó, chờ
đến khi nào nó đến. Em đã chờ ngày này đã cả tháng nay thì thêm có vài
tiếng thì cũng đâu có sao.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại, nơi nó cần đến đã hiện ra trước
mắt nó. Liếc nhìn đồng hồ, kim giờ và kim phút đã chỉ cùng về một hướng.
Nó thấy em, uhm mà nó cũng không chắc chắn nữa, nó chỉ có cảm giác
người con gái ấy là em mà thôi. Nó tiến lại gần và nói:
- Em đợi anh lâu chưa? Cái xe mắc dịch chạy lâu quá. Anh chỉ muốn lên giành vô lăng với tài xế mà không được.
- Cũng không lâu lắm anh ah. Mới có bốn tiếng thôi mà. (cười hơi méo). Sao anh biết đó là em???
- Anh cũng chẳng biết nữa, anh chỉ nghĩ đó là em, thế thôi.
- May mà anh đoán đúng, mà anh đã ăn gì chưa???
- Uhm!!! Anh ăn dọc đường rồi. Mà em chờ lâu thế chắc mỏi lắm nhỉ???
- Ít nhất thì anh cũng hỏi được câu ấy. Không sao mà, em đứng lâu cũng
quen, chỉ tội người ta qua lại cứ nhìn thôi, ngại ơi là ngại í.
- Em nói làm anh áy náy quá đi mất.(nhăn mặt)
- Thôi chắc anh đi đường cũng mệt rồi. Em đặt phòng khách sạn cho anh rồi, em chở anh về đó nha.
***
Một mình nó đứng trên sân thượng. Nó cũng chẳng biết mình làm gì trên
này trong cái rét cắt da của mùa đông Hà Nội. Ngày mai là Valentine, em
nói với nó là ngày mai em sẽ bay ra Hà Nội.
- Ngày mai em ra Hà Nội
- Vậy ah!! Sao tự nhiên em lại ra ngoài này làm gì???
- Em ra thăm anh thôi. Anh không muốn ah??? Nếu anh không thích thì thôi!!
- Không. Ý anh không phải như thế…
- Uhm vậy ngày mai ra đón em nha!
- Uhm !! Ngoài này lạnh lắm, em nhớ mang áo rét nha, không lại ốm.
- Em biết rồi.
Uhm, ngày mai nó được gặp em rồi sao nó lại chẳng thấy vui gì cả.
***
Ngày em tiễn nó ra xe, em đã hỏi nó:
- Anh có quay lại đây nữa không??
- Tại sao lại không?? Nếu em nói cho anh lí do để anh không quay thì anh sẽ không quay lại nữa.
- Thì em cứ nghĩ mấy ngày anh ở đây, anh thấy chán và anh sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
- Em ngốc thật!! Anh nói anh tới đây chỉ là muốn gặp em thôi, gặp được em rồi thì sao mà anh buồn nữa.
- Uhm biết vậy.
Nó lên xe, em vẫn đứng đó nhìn theo. Nó nhìn dáng em nhỏ dần, nhỏ dần
rồi khuất hẳn mà lòng nó thắt lại. Vậy là còn lâu nữa nó mới lại được
gặp em, nó thấy nghẹn nghẹn ở cổ. Chiếc điện thoại rung lên báo có tin
nhắn đến, tin nhắn của em.
- Em không muốn anh đi. Em muốn được ở bên anh nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.
- Sao lúc anh còn ở đó em không nói, bây giờ thì làm sao mà anh quay lại được nữa?
- Em nói ư? Em lấy tư cách gì ra để bảo anh ở lại, em đâu có tư cách gì đâu.
Nó muốn được ôm em vào lòng và nói cho em biết nó yêu em nhường nào
nhưng xe đã chạy xa quá rồi. Một giọt nước lăn xuống môi nó, giọt nước
mặn quá, xung quanh nó là rừng núi bạt ngàn trùng điệp. Nó nhìn ra ngoài
kia, nhìn về một nơi nào đó, một nơi mà có em ở đó và mong chờ nó.
Còn nó bây giờ thì sao, đáng ra nó phải vui mừng mới đúng chứ, nó sắp
được gặp em cơ mà. Nó chẳng thể hiểu nổi chính nó nữa, nó là cái gì, nó
đang nghĩ gì???
Tạm biệt em, nó trở lại với cuộc sống thường ngày của nó với những mớ
bòng bong của chuyện học hành, gia đình và bạn bè. Có những lúc nó quên
mất rằng có một người đang chờ đợi tin nhắn của nó, chờ đợi ở nó một lời
hỏi han, một lời yêu thương. Nhưng em đâu biết nó đang vô tâm cười nói ở
một nơi nào đó với một ai đó mà dường như trong những cuộc vui đó bóng
dáng của em không còn trong nó. Những lí do nó đưa ra ngày một nhiều tỉ
lệ nghịch với những tin nhắn mà nó gửi cho em. Uh, em đã làm gì sai, em
đã làm gì có lỗi với nó để rồi bị nó đối xử như vậy? Em có sai gì đâu,
tất cả là tại nó mà thôi, tất cả là tại nó. Em cũng nhận ra những bất
thường trong cách cư xử của nó. Em nhắn tin nhiều hơn, gặng hỏi nhiều
hơn. Nó khó chịu nhiều hơn, lí do nhiều hơn và lẩn tránh em nhiều hơn.
Việc trả lời tin nhắn của em nó thực hiện như một nghĩa vụ bắt buộc mà
nó phải thực hiện không mấy thích thú. Nó làm em buồn nhiều lắm.
***
- Anh đến lâu chưa??
- Uh cũng mới được nửa tiếng thôi mà.
- Hix Hà Nội lạnh thiệt đó. Em đã mặc nhiều áo lắm rồi mà vẫn còn thấy lạnh đây này.
Nó cởi áo khoác choàng lên vai em.
- Anh đã nói rồi mà, cẩn thận không lại ốm thì chết.
- Gặp em vậy anh có vui không??
- Uhm sao lại không vui cơ chứ.
Nó cố mỉm cười để không làm em thất vọng. Em quay đi không nói gì, trong mắt em ánh lên một mỗi buồn man mác.
- Em đói chưa? Anh đưa em đi ăn rồi về khách sạn nha.
- Uhm em đói muốn xỉu rồi nè - Em cười nũng nịu.
Suốt bữa ăn, em kể cho nó nghe đủ thứ chuyện, nào là lần đầu tiên đi học
xa nhà ra sao, nào là bạn mới, nào là Sài Gòn thế nào. Nó chỉ ậm ừ và
thỉnh thoảng thêm vào đó vài ba câu nhận xét nhạt toẹt.
- Anh sao vậy? Anh mệt ah?
- Không, anh vẫn bình thường mà.
- Tại em thấy anh cứ sao ấy. Anh có vẻ không được vui.
- Đâu có đâu, anh đâu có bao giờ dám nghĩ mình được gặp em ở giữa Hà Nội, lại trong ngày Valentine thế này nữa chứ.
- Anh có nói dối gì không đó?(nháy mắt)
- Không có mà. Anh nói dối ai chứ sao dám nói dối em.
- Tạm tin thế đã.
Em ăn qua loa, hầu như chỉ ăn những gì mà nó gắp cho em. Đôi lúc em lại
nhìn nó một cách kì lạ, cái nhìn xoáy sâu vào trong tâm can nó, cái nhìn
của em làm cho nó cảm thấy lúng túng. Trong đầu óc nó mông lung những
suy nghĩ về em và về nó.
- Em nghỉ đi nhé, chiều anh qua đón em.
Em khẽ gật đầu và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại trước mặt nó. Nó lặng lẽ quay bước mà trong lòng nặng trĩu.
- Chị ơi bán cho em một bông hồng.
- Uhm chọn đi em, hôm nay Valentine nên hoa hồng đẹp lắm đó.
Nó khẽ cười. Nó thích hoa hồng đỏ và nó cũng thích chọn hoa. Hoa hồng
chỉ cần tặng một bông là đủ, nó chẳng bao giờ thích cả một bó hồng to,
thật vô nghĩa. Em đứng đợi nó ở tiền sảnh khách sạn. Nó nhìn hôm nay em
thật lạ. Em khoác bên ngoài chiếc áo bông dày, trông thật ngộ nghĩnh.
- Anh nhìn gì mà ghê vậy? Bộ em lạ lắm ah hay là mặt em có nhọ?
- Ơ không có, chỉ tại anh trông em buồn cười lắm cơ.
- Xí!!! Có mà anh buồn cười thì có. Vô duyên hết sức.
- Tặng em này, anh chọn mãi mới được đấy.
- Có thật là anh chọn không? Anh mà khéo vậy ah, em chẳng tin đâu…
Nó đưa em đi lang thang khắp Hà Nội. Ngày Valentine, khắp mọi nơi tràn
ngập không khí ấm áp của tình yêu, mọi người ra đường dường như đều có
đôi, có cặp. Nhưng nó và em thì ngược lại, cả hai đều ít nói, hình như
mỗi người đều giấu cho mình một tâm sự riêng.
- Em mỏi! - Em khẽ nói
- Uhm vậy thì mình vào đây uống cái gì đó nha. Đi hoài ngoài đường anh cũng thấy lạnh.
Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi:
- Anh chị dùng gì ah?
- Em uống gì?
- Cho em một cam nóng.
- Uhm vậy cho tôi một đen nóng và một cam nóng.
- Em hình như đang có chuyện gì giấu anh phải không? - Nó nhìn em và hỏi.
- Em …em… Anh ah, tối nay em bay vào trong ấy.
- Sao lại như vậy, trong đó có chuyện gì sao??
- Không… trong đó không có chuyện gì cả. Em… Em ra đây lần này để gặp anh lần cuối cùng.
Em ngoảnh mặt đi chỗ khác cố giấu giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
- Mình chia tay đi anh.
- Em … em nói j vậy?
- Anh hiểu mà. Mình chia tay anh nhé!!
- Nhưng mà tại sao??
- Tại vì… tại vì em yêu anh. Em không muốn đến một lúc nào đó em cảm
thấy căm ghét anh. Em muốn trong em anh mãi mãi vẫn là anh… mãi mãi vẫn
là anh của em.
……………..
- Anh có biết không, mỗi lần anh nói anh đang bận, anh mệt, và… anh
không muốn nói chuyện là mỗi lần em khóc. Em buồn lắm. Em như thấy mình
thật cô độc, thật trống trải và nhớ anh da diết.
……………
- Anh không còn yêu em nữa rồi vậy thì em còn níu kéo làm chi. Càng níu
kéo, chỉ càng làm anh thêm ghét em mà thôi. Vậy thì tốt hơn là mình nên
giải thoát cho nhau. Anh nhé!
Em hôn nhẹ lên má nó và chạy thật nhanh ra cửa. Em không muốn nó phải
khó xử, em biết nó sợ nước mắt con gái. Nó ngồi lặng im. Đầu óc nó trống
rỗng. Giai điệu của một bài hát vang lên như cứa vào trái tim nó
Từng tiếng mưa buồn quá, cho lòng nhớ anh thêm nhiều.
Lời trái tim thổn thức như thầm nói biết bao điều.
Những ngày xưa yêu dấu có còn chăng trong kỉ niệm?
Em buồn như chiếc lá khóc vì ai đêm từng đêm.
Dù biết anh đã cố quên hình bóng em bên đời.
Ngày đó thơ dại quá đêm từ giã không nên lời.
Em một mình hát mãi khúc tình ta chẳng còn ai.
Em sẽ hoài tiếc nuối khi duyên mình chóng tàn phai.
Ngàn ngày yêu đương đắm say đến đây cuộc tình như khói mây.
Em vô tình làm rơi vỡ ân tình anh trong thoáng giây.
Nên thiên đường còn xa mãi nếu đời em thiếu vắng anh.
Nụ cười vơi trên nét môi vẫn nghe lòng yêu anh mãi thôi.
Đến khi nào người chợt nhớ những ngày xưa ta có nhau?
Xin quay về mang theo những giấc mơ tuyệt vời xoá bao ưu phiền.
Người ơi mãi không xa rời đời sẽ vui.
Nó để tiền lên bàn, loạng choạng bước ra khỏi quán. Phải chăng nó là một
thằng tồi, một thằng tồi tệ? Sao nó lại có thể đối xử với em như vậy?
Nhưng bây giờ có tự chửi mình em cũng đâu có thể quay về với nó được
nữa. Nó còn yêu em. Nó muốn nói với em là nó vẫn còn yêu em lắm.
“Anh ơi anh để quên hoa này!!!” - tiếng gọi của người phục vụ làm cho nó giật mình. Bông hoa mà nó chọn để tặng em vẫn còn đó.
Tình yêu sẽ chẳng kết thúc nếu như hai người còn yêu nhau. Chẳng có gì là quá muộn cả. Người phục vụ đưa cho nó bông hồng.
Chẳng kịp nói lời nào, nó lao như bay đến khách sạn nơi em nghỉ.
- Khách ở phòng 302 đã trả phòng rồi anh ah!!
- Cô ấy đi lâu chưa vậy???
- Cũng được 30’ rồi.
…………………….
- Chị ơi chuyến bay Hà Nội - thành phố Hồ Chí Minh đã cất cánh chưa ah???
- Chuyến bay đó vừa cất cánh cách đây 5’ rồi ah.
Nó như muốn khuỵu xuống. Nó mất em thật rồi sao? Giọt nước mắt lăn trên
má nó. Cành hoa hồng nó vẫn nắm chặt trong tay. Nó muốn gọi tên em, nó
muốn hét lên cho cả thế giới này biết nó còn yêu em như thế nào. Nó bước
đi, nó tìm kiếm một cái gì đó. Nó khẽ hát…
Bạn bè chuyện phiếm nắng mưa vẫn còn.
Mọi thứ cớ sao giống u buồn.
Khi em rời xa.
Mai nếu cách xa còn giữ mãi hương núi đồi.
Đừng tin tiếng nói ai hờn dỗi nắng phôi phai rồi.
Buồn gì trời cứ muốn mưa xuống hoài.
Người lỡ nhớ thương suốt trong ngoài.
Từ lúc em về…
Nó dừng lại và khẽ mỉm cười: “Anh sẽ không thể để mất em lần nữa đâu. Anh yêu em nhiều lắm”.
- Chị ơi chuyến bay Hà Nội – Thành phố Hồ Chí Minh gần nhất bao giờ thì cất cánh ạ???....