CHAP 1: LOVELESS:
"Loveless" nghĩa là không yêu thương...
Em không phải là người không biết yêu...
Chỉ là bởi vì, em chưa gặp được người con trai đang nắm giữ mảnh ghép còn thiếu mang tên "yêu thương"...
...của trái tim em thôi...
* * * * * * *
- Tao ghét mày!
Lê Ni Na - con bạn thân tôi yêu quý nhất nhìn thẳng vào mắt tôi và nói vậy. Tôi đờ người trong giây lát:
- Tại sao?
- Tại vì mày không lãng mạn, không con gái...
"Ơ? Không con gái ư? Lí do hay nhỉ?"
- Nghĩa là sao cơ? Mày nói rõ hơn được không?
- Trời đất, nhìn mày xem... - Ni Na bứt tóc nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu - Kim My ơi là Kim My, mày đã mười tám tuổi rồi đấy.
- Thì sao? - Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Tao hỏi thật... - Ni Na bỗng làm mặt nghiêm túc - Mối tình đầu của mày bắt đầu từ bao giờ?
- Tình đầu...Tao không có!
Tôi trả lời thành thật, nào ngờ Ni Na cú vào đầu tôi một cái rõ đau, rồi nó bỗng gầm gừ lên như cọp cái:
- Mày là đầu mọc rễ sao? Mày đứng thứ nhất toàn trường làm gì trong khi
mấy cái vấn đề này thì... - Dường như không tìm ra được từ nào để nói,
nó rú lên một câu rồi bỏ tôi lại trên sân thượng trường - Mày là đồ
loveless!
"Con gái là cọp hay mèo?"
Nhiều lúc đến chính tôi cũng không giải thích nổi điều này dù tôi cũng
là con gái. Lấy Ni Na ra làm ví dụ là hay nhất: Nó vốn là một đứa bạn
hiền lành, đáng yêu, dễ thương... Là một con mèo chính hiệu! Ấy vậy mà,
cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tình yêu tình báo là nó nhảy xổ lên y như một
con cọp cái dữ dằn!
"Tình yêu ư?" - Tôi không quan tâm lắm.
Mấy cô nàng đỏng đảnh kia ơi, nếu có thời gian rảnh ngoài học hành để
hẹn hò thì san bớt cho tôi đi. Phương Kim My tôi, thực sự ước một ngày
có sáu mươi tiếng, như vậy thì tôi đã có thể làm thêm biết bao nhiêu là
việc!
Là chị cả trong gia đình có ba đứa em, bố mẹ thì thất nghiệp, tôi phải
vừa đi làm vừa đi học cả ngày lẫn đêm. Tính ra mỗi ngày, tôi ngủ còn
chưa đến bốn tiếng. Tôi làm tất cả mọi việc: rửa bát thuê, phục vụ quét
dọn, đưa báo, dạy thêm tiếng anh, làm thêm ở tiệm bánh... Khổ một nỗi,
tiền chi trả cho đại gia đình này đã vượt quá đồng lương ít ỏi của tôi;
nay lại còn đeo thêm số nợ ba mươi triệu do ông bố thân "yêu" cờ bạc của
tôi mang lại...
Hỏi các bạn, như vậy thì tôi còn có thời gian để yêu với đương ư?
Nói thật, tôi cũng là con gái, cũng từng có một thời mơ mộng những
chuyện cổ tích giữa hoàng tử với công chúa; cũng từng ao ước một ngày
nào đó, sẽ có một chàng công tử cỡ Bi Rain phi bạch mã đến rước tôi
đi... Nhưng những ngày tháng phải lao động kiệt sức để kiếm tiền đã dạy
cho tôi biết rằng, cái thực tế tôi đang cần không phải là một chàng
hoàng tử phi bạch mã đi giải cứu công chúa, cũng không phải là một tình
yêu lãng mạn như trong truyện cổ tích, mà là TIỀN! TIỀN! TIỀN!... và
TIỀN!
* * * * * * * *
Trống tan học vang lên, cả cái lớp 12A11 chúng tôi ào ra ngoài như chim
sổ lồng, quên luôn cả việc chào thầy giáo. Tôi cũng cuống cuồng thu dọn
sách vở: "Tệ thật, muộn làm thêm mười phút rồi, thả nào cũng bị trừ
lương cho coi!"
- Tao về trước nhé Ni Na.
Mặc dù mặt nó vẫn còn hầm hầm (chắc vẫn tức tôi vụ lúc nãy), nhưng cái gật nhẹ đầu của nó cũng làm tôi nhẹ lòng.
Thôi, dù gì thì nó cũng vì lo cho tôi nên mới như vậy, tôi nhéo má nó
một cái rồi chạy ù ra ngoài cửa. Mọi ngày, Ni Na thường cùng tôi ra bến
bus, nhưng chắc hôm nay nó có hẹn với chàng rồi, tôi cũng chẳng buồn hỏi
nữa.
Tôi cố sải những bước thật dài trên hè phố, gần như là chạy, vậy mà cái
bến bus vẫn xa tít tắp. Gần 12h30 rồi, thả nào cũng bị bà chủ mắng cho
mà xem...
12h45 , tôi mồ hôi nhễ nhại phi vào hàng bánh phía cuối phố:
- Xin lỗi, cháu tới muộn!
Tôi chưa vào đến cửa thì đã hét lên như thế. Quả nhiên, bà chủ mặt hầm
hầm như thịt bầm nấu cháo đứng chắn ngay giữa lối ra vào, mặt tôi tái
mét: "Chết rồi, lại bị mắng té tát cho coi..."
- Phương Kim My... - Tay bà chủ từ từ đưa lên cao.
"Trời đất , lần này lại còn cả đánh nữa ư?" - Tôi nhắm chặt mắt lại...
1.
2..
3...
BỘP!
- Cháu đi đường có mệt không? Có nóng không? Vào đây uống li nước đá đi!
Tôi gần như ngã ngửa: "Tay bà chủ đang nắm chặt lấy tay tôi ư?"
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
- Nước có vừa miệng cháu không? - Bà chủ vừa hỏi vừa lấy tay phe phẩy quạt cho tôi.
- Àh, vâng ạ... - Tôi cầm li nước trên tay mà vẫn run run như không còn
tin vào tai mình nữa. Rốt cuộc hôm nay bà chủ làm sao vậy, có phải là
uống lộn thuốc không nhỉ? Hay là thực ra tôi đã bị ngất sau cú tát trời
giáng ban nãy của bà chủ, là tôi đang mơ đúng không?
- My này, có phải là hiện giờ cháu đang đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi
gia đình không? - Bà chủ vuốt sợi tóc bị rớt ra ngoài của mình, gài vào
tai và hỏi tôi.
- Dạ, vâng... Có chuyện gì không ạ?
- Chả là thế này , cô có một đứa cháu, năm nay nó học lớp 11... - Bà chủ di di ngón tay lên mặt bàn, ra chiều khó nói.
Tôi thấy muốn khó chịu quá, đành phải lên tiếng trước:
- Dạ, cô cứ nói đi, đừng ngại. Dù gì cháu với cô cũng là chỗ quen biết nên...
Như chỉ chờ câu nói ấy của tôi, bà ta nhảy chồm lên:
- Cháu có thể kèm nó môn Tiếng Anh được không? Tiền nong thì không thành
vấn đề 300K/1 buổi, học vào tất cả các tối trong tuần. Nếu muốn cháu có
thể tăng giá, chỉ cần cháu đồng ý dạy nó là được.
Bà ta nói một hơi cả đoạn trên, tôi phải căng tai ra mới nghe nổi bà ta
đang nói về cái gì. Tôi giơ tay ra chiều bà ta nên bình tĩnh lại:
- Dạ, về cái này thì... - Học vào tất cả các tối trong tuần ư? Tôi lưỡng
lự - Cháu cũng phải dạy thử em ấy vài buổi mới biết được ạ. Cháu không
chắc có thể theo được lớp 11...
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng tôi đã đồng ý cả chục lần rồi: 300K/1 buổi - Công việc này đâu phải là dễ kiếm?
- Không sao, không sao, cháu cứ thử đi, cô tin vào cháu mà.
- Vâng ạ.
- À, với lại... - Bà chủ lại tỏ vẻ khó nói.
- Có gì nữa không ạ?
- Nếu có thể thì cháu lo bữa ăn tối luôn cho nó được không?
"Cái gì cơ?" - Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, rốt cuộc là làm gia sư hay làm ôsin đây?
- Tại sao lại phải thế ạ?
- Àh, là tại cha mẹ nó đang ở nước ngoài, nó sống một mình. Cháu biết
đấy, nó là con trai thường chẳng bao giờ lo chuyện ăn uống, cô cũng bận
nhiều việc nên không thể lo cho nó kĩ càng được. Tại cô đã hứa với bố mẹ
nó là sẽ chăm sóc nó cẩn thận... Kim My, cháu giúp cô nhé?
Tôi nhìn nét mặt nhăn nhó của bà chủ mà cũng xúc động, đành ậm ừ cho qua chuyện:
- Vâng, để cháu thử xem ạ.
Bà chủ quay qua chiếc bàn kính bên cạnh, lấy tờ giấy trắng cùng cây bút, ghi ghi một lúc rồi đưa tôi:
- Đây là địa chỉ nhà nó đang ở. Chủ Nhật này, nếu cháu có rảnh thì đến
nhà làm quen với nó luôn cũng được, cô sẽ bảo trước với nó cho.
Tôi cầm tờ giấy, gật gật đầu:
- Vậy em ấy không ở cùng nhà với cô sao?
Vừa nghe dứt câu, mặt bà chủ bỗng biến sắc. Bà ta tỏ ra thực sự lúng túng trước câu hỏi của tôi:
- À, cháu biết đấy... - Bà ta lấp liếm - Con trai thường thích ở một mình... Mà thôi, cháu mau ra làm việc đi, có khách kìa.
Bà ta nói thế rồi vội lẩn vào trong phòng.
Hành động của bà ta sao mà làm tôi thấy nghi ngờ quá...
CHAP 2: XE BUÝT:
Anh biết không, em nghe người ta nói:
Nếu hai người có duyên cùng gặp nhau ở một chỗ ba lần, thì nơi gặp gỡ ấy sẽ là minh chứng cho tình yêu của họ.
Vậy giữa em và anh...
Chiếc xe buýt số 27 quen thuộc ấy...
Có phải là minh chứng cho tình yêu của tụi mình không?
* * * * * * *
Mike nhìn cô gái đang ngả vào vai mình lúc này. Cô ấy có gương mặt trái
xoan và một mái tóc dài tuyệt đẹp. Hơi thở của cô nhè nhẹ, bờ môi khẽ
cong lên như đang hờn. Mike cử động, cô gái liền nhíu hai mày, ra chiều
không đồng ý.
"5h!" - Mike liếc xuống chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên tay, thầm
nghĩ. Anh lên chiếc xe buýt này từ lúc 3h và kẹt cứng hai tiếng không
nhúc nhích nổi một li khỏi vị trí cũ chỉ vì một cô nàng không quen
biết...
"Hôm nay là ngày khỉ gì vậy?" - Theo như cá tính lạnh lùng cố hữu của
mình, Mike đã không ngần ngại mà đẩy cô ta ra xa khỏi mình ba thước.
Nhưng nhìn cô ta gục lên gục xuống không biết bao nhiêu lần, không hiểu
sao Mike bỗng làm cái trò mà anh nghĩ dù chết cũng sẽ không bao giờ làm -
nhất là lại còn ở chỗ công cộng: kéo đầu cô ta dựa lên vai mình. Từ lúc
Mike quyết định làm cái trò điên ấy, cô gái ngủ ngon hơn hẳn, không
nhúc nhích, chỉ thở nhè nhẹ...
"Có lẽ là cô ta buồn ngủ lắm..."
Mặc cho vô số ánh mắt tò mò của bao người trên xe buýt, Mike vẫn giữ
nguyên tư thế cũ. Rồi có lúc xe phanh gấp, người cô lao về phía trước,
anh lại nhẹ nhàng giữ cô lại, đặt đầu cô lên vai mình: "Cô ta có mái tóc
thật đẹp, rất giống mẹ, rất giống Búp bê tóc đen..."
* * * * * * *
Tôi vươn vai: "OA! Mấy hôm nay, chưa lúc nào ngủ ngon đến thế..."
Ngáp thêm cái nữa cho tỉnh ngủ, tôi dụi mắt:
- HẢ? Đã 6h rồi sao?!
Tôi la thất thanh, quên mất là đang trên xe buýt .Nghe tiếng tôi, mấy vị
khách ở ghế trên liền quay lại nhìn, tôi ngượng ngùng vội im bặt. Trời
đất, rốt cuộc là cái gì đã làm cho tôi ngủ say đến thế chứ? Tệ thật,
muộn giờ dạy học rồi...
Tôi vừa nghĩ vừa lao xuống khỏi xe, không quên vác theo cái cặp từ lúc
còn đi học. Thôi, cũng muộn rồi, giờ đến cũng không còn kịp nữa, thôi
thì nghỉ một hôm vậy, tí về gọi điện xin lỗi. Nhưng rốt cuộc là cái gì
đã làm cho tôi say sưa đến thế cơ chứ?
Tôi chỉ nhớ mang máng trong lúc ngủ, dường như đã có người nào đó đỡ tôi thật dịu dàng và ôm tôi thật nhẹ...
"Là một người có mùi hương thông rất lạ..."
Cả quãng đường dài cuốc bộ về nhà (vì hết tiền đi xe buýt =="), tôi cố
vắt óc ra suy nghĩ xem lúc nãy ở trên xe đã dựa vào ai. Thật ra, thi
thoảng một vài lần, tôi cũng có thói xấu là ngủ trên xe và dựa vào bất
kì ai tôi ngồi cạnh, nhưng lần nào cũng bị đẩy ra phũ phàng. Chưa lần
nào có người cho tôi dựa như hôm nay, chưa lần nào tôi ngủ trên xe buýt
mà ngon đến thế...
"Cả ngày hôm nay là một chuỗi chuyện kì lạ..." - Tôi nghĩ thầm khi rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà.
- Con về rồi đây!
Vừa đặt chân chạm đất và thốt lên được câu ấy, tôi tái mặt nhìn ba cái bóng to đùng nhảy xồ vào mình:
- Chị đã về!
- Chị về rồi!
- Chị Kim My!
Dù đã quá quen với trò này, nhưng tôi vẫn không thể tránh nổi đòn công
kích của ba đứa em trời đánh: Lạc Vy (15 tuổi), Nguyệt Ly (13 tuổi) và
Thiên Nam (11 tuổi). Hình như là thói quen rồi hay sao ấy, cứ mỗi lần
tôi đi làm thêm về là tụi nó lại tỏ tình thương với chị cả theo cách
khủng bố này, chắc có một ngày xương sườn tôi sẽ vỡ vụn vì tụi nó mất...
Tôi bảo bọn nó bình tĩnh để tôi cất cặp cái đã, xong rồi muốn ôm muốn
hỏi gì thì làm. Tụi nó ngoan ngoãn gật đầu, tôi cười xòa rồi vội chạy
vào trong.
- Con về rồi sao? Cất cặp đi rồi xuống ăn cơm.
Tiếng mẹ vọng ra từ phòng bếp, tôi đáp lại "Vâng ạ!" rồi chạy biến lên tầng.
Tắm rửa, thay quần áo xong, ngó gương một cái: "Ok, tinh tươm rồi!", tôi
mới cầm theo đống vở bài tập xuống nhà. Việc đầu tiên trước khi ra
phòng khách, tôi nhấc máy điện thoại, bấm số cho bé Lan (học trò Tiếng
Anh lớp 5 của tôi đấy) để xin lỗi về buổi dạy hôm nay...
- Bố đâu hả Vy?
Tôi đặt chồng vở xuống bàn ăn cơm, ngó một lượt khắp nhà rồi hỏi cái Vy đang ngồi thu lu trên ghế:
- Em không biết. - Vy nghiêng nghiêng mái tóc ngắn ngang cổ - Hình như nghe mẹ nói là bố đi tìm việc thì phải...
- Thế à? - Tôi gật gù rồi ngồi xuống bàn, cạnh Thiên Nam. Nó nhìn tôi
cười toe toét, tôi hỏi - Sao, có gì vui mà cười ghê thế hả?
- À, tại bài văn hôm trước chị làm hộ nó được 10 ấy mà, lần đầu xếp nhất
lớp, nó cười từ lúc về đến giờ. - Cái Ly ngồi xếp bằng trên ghế, ngoe
nguẩy hai bím tóc.
- Thanks chị nha, em yêu chị nhất nhà đấy My ạ! - Nam bá vai tôi theo kiểu hai thằng con trai hay làm, tôi cười.
- Nhớ đấy, thằng phản bội kia, hôm trước tao làm bài toán hộ mày được 10, mày nói mày yêu ai hả?
Vy hằm hè, Nam lại tiếp tục giọng cũ:
- Thì em cũng iu chị nhất nhà, bằng chị Kim My. Em chỉ không yêu chị Ly ngốc thôi!
- Mày... - Ly giận bốc khói đầu - Mày thì thông minh hơn ai hả?!
- Thông minh hơn chị! Ít ra học lớp 5, em còn được 6,0 Toán; chị thì chỉ được có 5,3. Lêu lêu! - Nam lè lưỡi lém lỉnh.
- Mày! - Ly cứng họng, phồng mồm trợn má mà không làm gì được.
Tôi và Vy bật cười vì tính trẻ con của hai đứa em.
- Thôi, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm nào! - Thấy mẹ bê bát canh nóng từ ngoài bếp ra, tôi vội nói:
- Sao mẹ không gọi con vào bê cho? Nóng thế này... -Tôi đỡ bát canh từ tay mẹ, đẩy chồng vở bài tập lui ra ngoài.
- Con mời cả nhà! - Ly với Nam cùng hét toáng lên, rồi chúi đầu vào ăn.
Thế là một ngày như mọi ngày lại trôi đi. Tôi vừa ăn cơm vừa làm bài, ăn
xong thì giúp mẹ rửa bát, rồi thì giúp mấy đứa em làm bài, rồi thì đi
ngủ.
Đã hai ngày rồi tôi chưa gặp bố...
* * * * * * *
Mike khẽ quay sang cô gái bên cạnh: vẫn chỗ cũ, vẫn người cũ và vẫn với tư thế cũ.
"Đã là lần thứ ba rồi..." - Mike tự hỏi không biết mình có duyên nợ gì
với cô gái này từ kiếp trước không nữa. Lần thứ hai, cũng chính tại cái
xe buýt này, anh phải chịu hai tiếng rưỡi không nhúc nhích nổi một li
chỉ vì cô nàng không quen biết.
Búp bê tóc đen - Cái biệt danh anh lén đặt cho cô ngay từ lần đầu gặp mặt.
Mà anh cũng nên hỏi chính mình đi, tự nhiên đâu ai bảo lại cho người ta
dựa vai, ai mượn anh không được đẩy cô ta ra nào. Thôi, thú nhận đi,
rằng anh cũng thấy hơi tò mò về cô gái hay ngủ này, rằng anh cũng thấy
hơi... thinh thích mái tóc dài của cô.
Mike nhúc nhích vai.
Bỗng chiếc xe phanh nghe đến "kíttt..." một cái, Búp bê tóc đen lao người về phía trước:
- Ah! - Mike vội dang tay đỡ lấy cô, rồi ôm nhẹ cô vào lòng.
- Ưm... - Búp bê tóc đen nhăn mặt, rồi cô từ từ mở mắt...
CHAP 3: LÀM QUEN:
Hình như người nắm giữ miếng ghép cuối cùng mang tên "yêu thương" của trái tim em...
... đã xuất hiện rồi...
* * * * * * *
Tôi lờ mờ nghe được tiếng tim đập của ai đó.
Tôi lờ mờ cảm nhận được hơi ấm từ đâu đó.
Và... tôi lờ mờ nghe được câu: "Đi gì mà ẩu quá!" ở một chỗ nào đó.
Dụi mắt.
Mở mắt.
Lập tức hiểu được xung quanh đang xảy ra chuyện gì, mình đang ở trong
tình cảnh nào, tôi vùng dậy: "Tệ thật, mình lại ngủ quên trên xe buýt
rồi!"
- Ơ? - Tôi ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với người con trai đang ở trước
mặt. Ấn tượng đầu tiên đập vào tôi, là người con trai này sở hữu một đôi
mắt nâu thông minh rất sáng, một sống mũi cao và một mái tóc rất style.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn: "Liệu đây có phải là 'cái' đã làm mình say sưa trong ba ngày qua không?"
Dường như anh chàng mắt nâu (gọi thế này cho tiện, vì tôi chưa biết tên
anh mà) cũng bất ngờ không kém, chỉ tròn mắt nhìn tôi mà không nói được
lời nào:
- Xin lỗi... - Tôi đành mở lời trước - Có phải lúc nãy tôi đã ngủ quên không?
Tôi nhận được câu trả lời từ anh là một cái gật đầu:
- Và đã dựa vào anh?
Một cái gật tiếp theo.
- Cả hôm qua và ... hôm kia?
Một cái gật đầu nữa dù hơi lưỡng lự.
Trời đất, vậy là cả ba lần ngủ quên, tôi đều dựa cùng vào một người, hơn
thế nữa lại là một tên con trai chính hiệu con nai vàng?! Mẹ ơi, tự
trọng và thể diện của tôi - của một người đã, đang và sẽ là con gái -
đâu rồi?
Tôi gần như muồn ngất xỉu hoặc rú lên nếu đây không phải là chỗ công cộng.
Thật muốn chết cho xong mà.
- Xin... Xin lỗi, có phải là tôi đã phiền anh lắm không?
- À, không đâu. - Anh chàng mắt nâu vội giải thích - Không phiền gì cả. Thật đấy...
- Xin lỗi... - Tôi cúi gằm mặt xuống: "Ôi trời! Làm ơn mau tới bến tiếp theo đi mà!"
Dường như đọc được suy nghĩ đó của tôi, cánh cửa xe buýt bật mở ra, tôi vội cuống cuồng vơ lấy cái cặp đen:
- Àh... - Tôi ngoắc tay ra ngoài đường - Tôi xuống ở bến này. Chào anh!
Tôi buông lại một câu rồi vọt thẳng xuống cái xe buýt đáng nguyền rủa ấy...
* * * * * * *
Cả ngày hôm qua và hôm nay, hay tóm lại là từ sau hôm tôi phát hiện ra
"cái gì đấy", tôi không còn đi chuyến xe buýt số 27 nữa: "Gặp lại thì
ngượng lắm cơ..."
Tôi phải rát cổ bỏng họng mới nhờ được cái Ni Na đèo đi làm; tại nó vừa
mới khoe mua xe máy mà, thế là tôi lợi dụng luôn... hehe. Lúc đầu, con
bé cũng phồng mồm trợn má ra chiều không đồng ý, nó bảo nó mua xe là để
đi chơi với người yêu. Tôi nức nở, nói nó là đứa trọng sắc khinh bạn, nó
vẫn không chuyển biến sắc mặt. Phải đến khi tôi khóc thét lên, cầu xin
nó như ăn mày xin tiền, nó mới hỏi:
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì mà mày không đi làm bằng xe buýt nữa? Hả?
Thật ra thì từ lúc chơi thân với nhau đến giờ, tôi chưa bao giờ giấu Ni
Na một chuyện gì. Nhưng chẳng lẽ lần này lại nói cái việc đáng xấu hổ đó
ra, tôi đành cuội một câu:
- Tao...Tao hết tiền...
- Nhìn thẳng vào mắt tao mà trả lời! - Ni Na cao giọng - Mày đang giấu tao chuyện gì có phải không?
- Ơ... - Tôi lúng túng, không ngờ trò của mình bị nó bắt bài nhanh thế.
- Nếu mày không nói ra bây giờ thì tình bạn năm năm của tụi mình kể như
không có! - Ni Na tuyên bố hùng hồn. Nhìn vào ánh mắt cương quyết của
nó, tôi đành ậm ừ kể chuyện trên xe buýt với anh chàng mắt nâu cho nó
nghe.
Nếu ông trời cho tôi được quay trở về thời điểm đó một lần nữa, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm như vậy...
* * * * * *
Mike ngỡ ngàng nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt, giống như bị làm quen bất ngờ ở bus stop ấy:
- Xin chào, tôi là Lê Ni Na, là bạn của Phương Kim My, cô nàng ngủ trên xe buýt mà hay dựa vào người anh ấy.
Ni Na cười duyên với anh chàng đội mũ lưỡi trai đứng đối diện, chỉ tay về phía Kim My đang cố núp bóng sau lưng mình:
"Trời hỡi, đi khắp cùng trời cuối đất Việt Nam, thử kiếm xem được mấy ai
vô duyên cỡ bà nội này..." - Kim My lầm bầm: "Nếu như không phải nó nói
là chỉ xem mặt thôi chứ không làm gì, thì còn lâu mình mới theo nó ra
chỗ này...
Đúng là không có cái dại nào như cái dại nào!"
Dù không muốn nhưng My vẫn phải gục gặc đầu:
- Chào...
- Chào... - Anh chàng mắt nâu trả lời lãnh đạm - Có chuyện gì không?
- Lên xe buýt thôi! - Ni Na nói một câu chả ăn nhập gì với đoạn trên rồi kéo tay Kim My cùng Mike lên xe buýt.
Cả bọn chọn chỗ ngồi phía cuối xe gần cửa kính, vẫn là chỗ Kim My và Mike hay ngồi lúc trước:
- Anh tên là gì?
"HẢ?" - Kim My gần như ngã ngửa: "Rốt cuộc là bà nội này muốn gì chứ?"
Mike kéo mũ sụp xuống, anh khẽ liếc sang Búp bê tóc đen đang ngồi sau Ni Na, anh đang nhìn Kim My đấy:
- Mike... Mike Kintaru.
- Mike ư? - Ni Na làm mặt ngạc nhiên - Anh không phải người Việt à?
- Tôi là du học sinh.
- Ra vậy, thả nào mà vẻ ngoài của anh cũng khang khác... - Ni Na ra chiều trầm ngâm - Vậy năm nay anh...?
- Mười chín tuổi.
- Thế là hơn tụi em một tuổi rồi, tụi em mới có mười tám thôi, năm nay phải thi đại học nè!
Kim My gần như muốn ngất lịm trước cái kiểu giả nai thái quá của Ni Na,
cố nhịn lắm mới không phát ra tiếng gì. Từ nãy giờ, hầu như My chẳng mấy
quan tâm tới vấn đề họ đang nói, chỉ đến khi nghe anh chàng mắt nâu là
người Nhật - đất nước mà cô muốn tới thăm nhất, sùng bái nhất, thích thú
nhất... - thì câu chuyện của họ mới phần nào lọt được vào tai cô:
- Thế anh nghiên cứu gì ở Việt Nam?
- Lịch sử. - Mike hình như rất kiệm lời, My nghĩ thế, có vẻ anh chàng cũng không thích thú cô nàng tên Ni Na này mấy.
- Trời đất, vậy không phải là quá tốt rồi sao! - Đang yên lành, bỗng Ni
Na hét toáng lên một câu - Anh đang tìm hiểu lịch sử Việt Nam, thì ở đây
có một thầy dạy lich sử nè!
Ni Na kéo tay Kim My về phía Mike:
- Nó đứng nhất trường em môn lịch sử đấy!
- Ni Na... - My gằn giọng, mặt lộ rõ vẻ không thích thú.
- Mày cũng lợi chứ sao? - Ni Na quay sang Kim My - Chẳng phải mày nói
rất thích Nhật Bản sao, bây giờ thì tốt rồi, có cả người thật để học hỏi
nhá ?!
- Nhưng... - Kim My lưỡng lự: "Quả thật dù đây là một cơ hội tốt để học hỏi, nhưng liệu anh chàng kia có...?"
Cô ngước đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve lên phía anh. Đúng lúc
Mike quay ra, hai người lại chạm mắt với nhau. Mike bỗng thấy tim đập
hơi lại.
- Đúng rồi, hay là anh thuê nó đi? - Ni Na lại quay sang Mike - Nó cũng
đang kiếm việc làm mà, làm gia sư cũng hay đấy chứ? Anh thấy thế nào?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Mike nói:
- Vậy từ nay xin chỉ giáo, Kim My.
My giật thót nghe anh chàng mắt nâu gọi tên mình, cô vội gật đầu:
- Vâng , từ nay xin chỉ giáo...
Ni Na nhéo một cái vào tay My, nói nhỏ:
- Chỉ giáo cái gì?
- Mik... Mike... - Kim My vụng về gọi tên anh.
"Đâu biết rằng, rồi mai đây, cái tên này sẽ theo cô suốt cả cuộc đời..."
CHAP 4: CHỌN LỰA:
Không biết bao lần trong đời, em đứng giữa hai sự lựa chọn.
Được cái này thì sẽ mất cái kia.
Quan trọng là em phải tự tin, dũng cảm đưa ra quyết định của chính mình
Dù là được hay mất, em cũng không hề hối hận.
Bởi vì em... luôn có anh ở bên...
* * * * * * *
- Trời đất, anh chàng ấy quá ổn My ạ! Tao không ngờ mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!
Tôi ngồi xoay bút, mắt chúi vào quyển vở trước mặt, mặc kệ những lời sáo rỗng của cái Mỏ Vịt đang tự độc thoại bên cạnh:
- Nhớ nhé, lần này chỉ được phép thành công chứ không được thất bại, tao
trông lão này cũng ra dáng con ông cháu cha đấy. Mày cứ làm quen đi, có
khi lại vớ được cá vàng cũng nên...
- Mày thôi đi chưa?! - Tôi đập bàn cái rầm, chen ngang câu nói của Ni Na.
Nó xanh mặt, bĩu môi nhìn tôi.
- Giờ ra chơi sao mày không xuống sân với thằng Long đi? Ở trên lớp làm gì? - Tôi hỏi, mắt vẫn không thèm nhìn nó.
- Thì bạn bè lâu lâu ngồi tâm sự không được chắc?
- Chứ không phải mày lại định ca bài ca cũ rích đấy à?
- Sao mày cứ tỏ thái độ chán chường như thế mỗi khi tao nhắc đến chuyện
tình yêu của mày nhỉ? - Ni Na bắt đầu cao giọng, lại sắp sửa thành cọp
cái rồi đây - Tao chỉ là vì lo cho mày, lo cho gia đình mày nên mới mong
mày kiếm được một thằng Boyfriend tốt...Tâm ý tao, sao mày không chịu
hiểu chứ? Thật đau lòng khi có một con bạn loveless như mày...huhu...
Tôi bắt thóp nó luôn:
- Chứ không phải vì mày muốn có thêm thời gian riêng tư bên thằng Long à?
Nó vừa nghe dứt câu là đổi bài liền, lại trở về cái Mỏ Vịt không cách nào dừng được:
- Thôi, thế tóm lại là hôm qua sau khi tao xuống xe có xảy ra chuyện gì không?
- Chuyện gì là chuyện gì? - Tôi nhíu mày hỏi lại.
- Thì còn chuyện gì nữa? - Ni Na làm vẻ mặt bí hiểm, tôi tặc lưỡi nhìn nó:
- Chả có gì hết...
Suốt cả ngày hôm đấy, mặc xác nó cù nèo kiểu gì, tôi cũng kín miệng
không chịu nói ra cái hẹn ở Thư viện sách vào hai giờ chiều Chủ Nhật
tuần này với Mike. Nói ra , nhỡ nó lại làm gì biến thái thì sao?
Trống tan trường vang lên.
Tôi lúi húi chạy ra ngoài lớp với ba tiêu chí nhanh - gọn - lẹ, để cho
cái Na không phát hiện ra mà lại lằng nhằng đòi đi theo. Tôi chạy trên
vỉa hè: "Hôm nay, nhất định không được đi làm muộn nữa".
- Cháu đến rồi đây!
Tôi chào bà chủ tiệm bánh ngay khi vừa đặt chân chạm đất. Nghe tiếng tôi, bà ta quay lại với một nụ cười niềm nở:
- My này, mai là Chủ Nhật rồi, cháu sắp xếp xem có đến được nhà nó không? Thằng cháu cô ấy...
- Dạ, nhưng mấy giờ ạ? - Tôi hỏi lại, vẫn còn thở dốc.
- Ưhm, khoảng tầm hai giờ được không? Cô đã hẹn với nó rồi đấy.
- Hai giờ ấy ạ? - Tôi chợt nhớ đến cái hẹn với Mike - Không còn giờ nào khác hả cô?
- Sao? Hai giờ cháu bận à? - Bà chủ nhíu mày, ra chiều khó xử - Nhưng cô
lỡ hẹn với nó rồi, mà thằng này thì giờ giấc qui củ lắm.
- Vậy thì... -Tôi ngắc ngứ.
- Cháu không đến được à? - Giọng bà chủ nài nỉ, tôi đành nói:
- Vâng, thế để cháu hẹn lại với người ta vậy.
- Ôi, cám ơn cháu! - Bà chủ mừng quýnh lên, nắm lấy hai tay tôi lắc mạnh
- Cô chắc chắn là khi cháu gặp và nói chuyện rồi thì cháu sẽ nhanh
chóng yêu quí nó thôi, thằng bé rất dễ mến!
Tôi ậm ừ trong họng:
- Vâng, cháu cũng mong thế...
* * * * * * *
Tôi gần như chết lặng nhìn chỗ trống bên cạnh mình.
Hôm nay Mike không đi xe buýt! Đúng hôm cần thì lại không thấy đâu...
Chết rồi, thế thì làm sao mà nhắc anh ấy mai mình không đến được? Thư
viện Sách lại ngược hắn với hướng nhà cậu em kia, mình làm sao có đủ
thời gian mà phi từ chỗ này sang chỗ khác chỉ trong vòng năm phút...Thôi
chết mình rồi!
Tôi vò đầu bứt tai, mang luôn theo câu hỏi "mình nên làm gì?" vào nhà bé
Lan. Cả buổi tôi ngồi đờ đẫn, tệ thật, biết thế xin số điện thoại của
anh ta luôn cho xong, có gì còn thông báo được.
Ôi, sao tôi lại ngu ngốc đến thế cơ chứ?
- Chị làm sao thế? - Bé Lan nhìn tôi bằng ánh mắt kì cục, khó hiểu vô cùng.
- Không. Chị có làm sao đâu... - Tôi cười trừ, nhéo má Lan một cách nghịch nhất có thể.
"Nhưng rốt cuộc là tại sao hôm nay Mike không đi xe buýt chứ?"
Tôi lại mang tiếp câu hỏi đó về nhà mà suy nghĩ.
Giờ ăn tối.
Tôi ôm chồng vở xuống dưới tầng:
- Con chào bố! - Tôi nhìn bố đang tháo giày trên bục cửa ra vào.
- Ừ, chào con gái!
Bố xoay người nhìn tôi, cười dịu dàng. Tôi cũng cười...
CHAP 5: CHỌN LỰA (tiếp):
Anh ơi, lần chọn lựa này là do em ích kỉ, em ngang bướng...
Anh có giận em không?
* * * * * * *
Tôi ngồi trước gương, vừa buộc lại mái tóc dài vừa nhủ thầm: "Nếu không
phải tao không có tiền cắt thì mày đi lâu rồi, đồ quỷ vướng víu ạ..."
Chỉnh trang lại quần áo, tôi đứng dậy, không quên vác theo cái cặp đen quen thuộc.
Anh ấy có đến không nhỉ?
Tôi vừa nghĩ vừa tự thấy áy náy , không hiểu cái quyết định đến nhà cậu
em kia là đúng hay sai nữa. Nhưng suy cho cùng thì đều là vì tiền cả
thôi, mà cậu em kia trả giá cao hơn, với lại còn là cháu của bà chủ nữa,
đương nhiên tôi nên đến nhà em ấy. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy
áy náy lạ...
Nhỡ anh ấy chờ tôi thì sao?
Thây kệ nó, dẫu sao cũng chỉ là quen thân trên xe buýt, chưa chắc gì đã
là người trung thực, nhỡ hắn chỉ lừa tôi rồi bỏ bom, cho tôi leo cây thì
sao? Tôi quyết định đưa ra sự lựa chọn cuối cùng:
- Bố, đưa con ra chỗ Linh Lang với!
Vì hôm nay là Chủ Nhật nên bố rảnh, tôi bảo bố chở bằng xe máy cho tiện đỡ... tốn tiền.
- Con có mệt không My? - Bố hỏi khi đang đi đường.
Tôi nhìn từ đằng sau, thấy tóc bố đã bạc nhiều.
Thật ra ban đầu bố không phải là người yêu cờ bạc đâu. Chuyện là thế
này: Ba năm trước, khi gia đình tôi vẫn còn đang hạnh phúc, mặc dù không
khá giả nhưng ngày nào trong nhà cũng tràn ngập tiếng cười; thì tự
nhiên một hôm bố bảo quyết định nghỉ việc ở cơ quan rồi cùng với người
bạn thân hùn tiền mở một công ty cho có ngày nở mày nở mặt, vợ con cũng
được sung sướng. Nghe thấy thế, mẹ thì vui mừng đồng ý, còn tôi thì
không quan tâm. Nào ngờ bố bị lừa, người bạn kia ôm tiền bỏ trốn mất...
Nhớ lúc ấy là quãng thời gian gia đình tôi sống khó khăn nhất: bố vì
nghe theo lời rủ rê của bác hàng xóm, cũng bắt đầu lao vào con đường cờ
bạc. Thắng được mấy trận đầu thì bố vui lắm, tôi và mẹ hết lời khuyên
can cũng không nghe, bây giờ thì hay rồi: Vừa thất nghiệp, lại đeo thêm
cả đống nợ này nữa...
- Bố xin lỗi, bố sẽ cố gắng kiếm việc làm, bố nhất định sẽ trả lại cho con những tháng ngày vui vẻ như trước đây My à...
Tại bố đấy, tay con chai sần lên là vì ai, con thiếu ngủ là vì ai? Con
làm việc cực muốn chết là vì ai? Con mất hết thời gian shopping, vui
chơi như bao người là vì ai? Con... Nhưng con không thể trách bố được,
vì ai bảo bố là bố của con cơ chứ...
Tôi nghĩ thế nhưng không nói ra.
Tôi ôm chầm lấy lưng bố, tuy hơi ngại chút xíu, nhưng... lưng bố ấm quá à!
- Con không sao đâu...
* * * * * * *
- Hả ??!!
Tôi há hốc mồm, không ngậm lại được. Nhìn đi nhìn lại biển số nhà, tôi
nuốt nước bọt cái ực. Trời đất, tôi đang đứng trước một cái biệt thự
khổng lồ! Thằng bé này là công tử con nhà tỉ phú sao?
Phải mất hơn ba phút tự trấn tĩnh, tôi mới từ từ khép miệng lại được.
Tôi cố dùng hết sức bình sinh, ấn cái nút đỏ đỏ bên tay phải.
Năm phút.
Mười phút.
Ba mươi phút trôi qua.
Rồi là một tiếng đồng hồ trôi qua...
"Bk nó chứ, thế này mà là giờ giấc qui củ sao? Mình đứng dưới cái nắng
gần như thiêu đốt mà không mũ nón, ô dù gì trong tay đã một tiếng đồng
hồ rồi. Rốt cuộc là cái thằng khỉ này đi đâu rồi chứ? Biết thế bảo bà
chủ dẫn đi cho xong, bây giờ thì..." - Tôi rủa thầm trong bụng, tức anh
ách mà không làm gì được. Cố đợi thêm một tiếng nữa, tôi điên cuồng ấn
chuông, ấn như muốn phá nát cái chuông này ra. Vẫn không có chuyển biến
gì...
Quẹt mồ hôi trên trán, tôi đá vào cái cổng sắt nghe đến rầm một cái, rồi
lê bước ra bến bus đầu phố: "Để rồi xem mai đi làm, tôi sẽ cho bà ta
một trận, phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được..."
Tôi leo lên xe buýt, ngồi ở cuối xe, bên cạnh cái cửa sổ bám đầy bụi. Cố
hạ hỏa cơn giận của chính mình, tôi bỗng nhận ra một điều kì lạ: "Hình
như hôm nay trên xe thiêu thiếu cái gì ấy?" - Tôi tự hỏi, rồi quay sang
chỗ trống bên cạnh...
"Không hiểu giờ này anh ấy còn chờ mình không nhỉ? Bây giở mà qua Thư viện Sách thì cũng phải ba mươi phút... Hay là thôi?"
Tôi đấu tranh tư tưởng: "Nhưng nhỡ mình bị lừa thì sao?"
Tôi cũng vừa bị bỏ bom rồi, cũng mệt lắm rồi.
Thôi đi cho xong...
Tôi nhắm tịt hai mắt lại, tựa đầu vào cửa sổ.
CHAP 6: CUỘC HẸN Ở THƯ VIỆN SÁCH:
Nếu như em bảo anh nói thật, anh sẽ không ngần ngại mà đẩy cốc kem đó đi thật xa.
Bởi vì anh là người chúa ghét đồ ngọt.
Nhưng nếu có ai bắt anh chọn lựa giữa li kem đó và nụ cười của em.
Thì...
Anh sẽ nói...
* * * * * * *
Mike đứng tựa lưng vào cái cột cạnh đấy.
Liếc xéo đồng hồ điện tử ở cổ tay: "Gần năm giờ rồi..." - Anh cau mày
khi nghĩ có chuyện không hay xảy ra cho Búp bê tóc đen. Anh không nghĩ
cô thuộc loại người hay hứa suông, chắc phải có việc gì đấy đột xuất
lắm, cô mới không đến được.
Mike hết ngó dáo dác hai bên đường, lại liếc xuống cái đồng hồ đen đã
quá quen thuộc. Rõ ràng anh không phải là người có tính sốt ruột, vậy mà
cuộc hẹn với Búp bê tóc đen anh lại mong ngóng đến vậy. Thật ra anh đã
đến chỗ hẹn từ một giờ rồi cơ, ăn mặc bảnh bao hơn ngày thường rất nhiều
.Vốn dĩ Mike đã có ngoại hình rất bắt mắt, nay lại càng thêm phần đẹp
trai hơn. Người đi đường - mà hầu hết toàn là phái nữ - nhìn anh không
ngớt, cứ như anh là con khỉ đứng ôm cây trong sở thú cho mọi người
thưởng lãm ấy. Dĩ nhiên, với cá tính không muốn bị chú ý, điều này làm
Mike thấy phiền vô cùng; song vì cuộc hẹn với Kim My, anh đành ráng chịu
đựng.
Người dân sống gần đấy có thể cho là anh điên, đứng chờ một người mà
không biết chắc có tới hay không đã gần bốn tiếng rồi. Nhưng Mike vẫn
tiếp tục chờ đợi...
Anh biết dù điều này có lẽ là không thật, không có chứng cứ gì, nhưng anh vẫn tin là Kim My - Búp bê tóc đen - nhất định sẽ đến.
Trời bỗng dưng đổ mưa.
Mưa nhỏ, mưa lớt phớt. Rồi dần thành mưa to, mưa nặng hạt...
Mike đành chạy vào trong Thư viện trú mưa, đợi mưa ngớt một chút rồi sẽ ra đợi tiếp.
Không hiểu ma đưa đường, quỷ dẫn lối (hay tác giả làm) thế nào, mà vừa
đúng lúc Mike chạy vào thì đến Kim My lại chạy ra. Người cô ướt như
chuột lột, thì là tại cô vừa phi thân từ bến bus ra đây mà. Kim My chạy
lên bậc cầu thang của nhà bên cạnh để trú mưa, cô ngó dáo dác hai bên
đường: "Quả nhiên là anh ta không tới, mà có tới thì chắc cũng về
rồi..." - Kim My nghĩ thế, cô lại chợt thấy mình thật ngốc, lại bị bỏ
bom thêm lần nữa.
Mà cũng không hiểu tại sao My lại cứ có linh tính là anh chàng mắt nâu
này sẽ chờ mình, đúng là cảm giác không bao giờ thành hiện thực. Cô thở
dài ngán ngẩm: "Thôi được rồi, đằng nào cũng hố, đã đến đây rồi thì vào
xem sách vậy, chờ ngớt mưa rồi mình về..."
Nghĩ vừa dứt, cô chạy ào vào Thư viện.
Và...
* * * * * * *
Tôi như không còn tự tin vào đôi mắt và đôi tai của mình nữa.
- Kim My?
Tiếng anh ấy trầm trầm, ấm áp như điệu nhạc vang lên trong óc tôi, làm tôi tỉnh cả người:
- Anh vẫn đứng chờ em à?
Tôi ngạc nhiên hết mức có thể, căng to mắt ra mà nhìn người con trai
phía đối diện: vẫn đôi mắt nâu nâu trìu mến, vẫn sống mũi cao thẳng
không biết đã hút hồn biết bao nhiêu cô gái, cặp môi mỏng mím chặt như
cười như không...
Anh ấy đã đợi tôi từ lúc đó đến tận bây giờ sao?
Tôi run run, rồi bỗng thấy xấu hổ vô cùng, tôi hét lớn:
- Em xin lỗi! Tại em có việc bận nên... EM XIN LỖI!
Mike cũng ngạc nhiên chẳng kém gì khi thấy tôi hét òa lên, anh vội xua tay:
- Không... Không sao đâu...
Vẫn dịu dàng như hôm nào trên xe buýt, tôi chợt muốn bật khóc vì những ý
nghĩ đáng xấu hổ của mình ban nãy, tôi đã cho anh là loại con trai
ngoài đường; chỉ là giả vờ làm quen để lừa tôi thôi...
- Em... em xin lỗi...
Hai chúng tôi nhìn nhau một hồi, rồi anh ấy phì cười:
- Ướt át thế này thì không thể học được rồi.
Mike chỉ vào cái cặp đen của tôi và cái cặp có hình con rồng của anh. Rồi hai đứa tôi lại im lặng, tôi bỗng nảy ra một ý kiến:
- Anh thích ăn kem không? Em bao anh, coi như bù cho hôm nay.
Tôi thoáng thấy Mike hơi lưỡng lự, nhưng rồi anh cũng gật đầu.
Hai đứa tôi lại dầm mưa, chạy vội ra hàng kem cuối phố...
CHAP 7: CÔNG VIỆC MỚI:
Nè, cậu thật sự có quen biết với tôi hả?
* * * * * * *
Tôi ngồi trên sân thượng trường với cái Na, nó ngấu nghiến cái bánh bao như con chết đói lâu ngày, tôi đành mở lời trước:
- Mới đang hè mà đã mệt thế này, vào năm học chắc tao chết ngắc luôn quá. Năm nay lại còn vụ thi Đại học nữa mới chết chứ...
- Ệ ác ày! Kệ xác mày!) - Ni Na nói khi trong mồm còn đặc ứ bánh bao, nó
không thèm nhìn tôi. Chắc vẫn còn tức tôi vụ hôm thứ bảy trốn nó đây
mà.
Tôi nhéo má nó, cười trừ:
- Eo ơi, sao hôm nay Na nhà mình xinh thế nhỉ?
Tôi nịnh nó một câu, nó vẫn phụng phịu cái mặt. Thôi rồi, ai bảo Phương
Kim My tôi làm bạn thân với Công chúa hay dỗi Lê Ni Na chứ ? Tôi đành
nói:
- Thật ra hôm qua tao đi ăn kem với Mike...
Như chỉ đợi câu đó của tôi, Ni Na phun toàn bộ bánh bao trong miệng ra, nó quay ngoắt sang tôi bức cung liề:
- Sao? Ăn ở đâu? Như thế nào? Có chiện gì xảy ra không? Ổng có làm gì mày không? Có tỉnh tò không? Có...
- STOP!! - Tôi giơ tay chặn ngang cái Mỏ Vịt lại - Từ từ để tao nói.
Tôi đem hết toàn bộ chuyện hôm qua ra kể cho cái Na. Nghe xong, nó cũng lúc lắc đầu:
- Công nhận thằng cha này chấm mày thiệt rồi nghen! Không thì đâu ai
điên đi chờ một con nhỏ chỉ mới nói chuyện vài lần trên xe buýt bốn
tiếng liền dưới cái nắng nóng như thiêu này cơ chứ?
Đúng hen, nghe cái Na nói tôi cũng tự nhiên thấy lạ, đâu phải quen thân
lắm mà lại... Nhưng tôi không nghĩ Mike là loại con trai đấy, nói thế
nào nhỉ? Dường như, li kem hôm qua đã giúp chúng tôi hiểu nhau nhiều
hơn...
Hôm qua hai chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều.
Nhìn bề ngoài khá bụi bặm của Mike, tôi không nghĩ anh lại là người có
nhiều chuyện đến thế. Mike kể anh là con thứ hai trong gia đình, dưới
anh còn một cô em gái đang học lớp 11 nữa. Mike theo học ngành báo chí
và hiện đang là phóng viên tập sự cho một tờ báo bên Nhật. Bài tập thử
việc cho anh là phải đi thu thập tin tức về lịch sử ở một đất nước nào
đấy, rồi viết thành bài có kèm theo ảnh.
Tôi hỏi Mike đến Việt Nam lâu chưa mà tại sao anh lại rành tiếng Việt
thế. Mike tiết lộ, thật ra bố anh là người Việt, còn mẹ anh mới là người
Nhật; anh đang sống tại Nhật nên lấy tên theo họ mẹ là Kintaru. Nghe
đến đây, tôi mới ngớ người: hóa ra là từ nhỏ anh đã được bố dạy cho
tiếng Việt rồi, thả nào mà nói lưu loát không thua gì người Việt chính
gốc.
Tôi cũng vui vẻ kể cho Mike nghe về gia đình mình, về tình yêu của tôi đối với Nhật Bản.
Sau buổi nói chuyện, chúng tôi đã lập ra một giao kèo: tôi cho Mike biết
về lịch sử Việt Nam, còn anh sẽ dạy tôi mọi điều về Nhật Bản. Đại loại
là Chủ Nhật hàng tuần, vào lúc hai giờ chiều, chúng tôi sẽ gặp nhau ở
Thư viện Sách, học xong rồi sẽ đi ăn kem ở cuối phố...
Chỉ như thế thôi, làm gì có gì mờ ám như cái Na suy diễn chứ? Chúng tôi
chỉ đơn giản là hai người bạn ở hai đất nước khác nhau, muốn tìm hiểu về
lịch sử văn hóa dân tộc của đất nước kia thôi... Đâu có gì cả, đúng
không các bạn?
* * * * * * *
- Sao cơ? - Bà chủ mặt tái mét nhìn tôi - Nó không có ở nhà á?
- Vâng ạ! Rõ ràng là cháu đã đứng chờ ở cửa nhà em ấy suốt hai tiếng
liền, bấm chuông mãi mà vẫn không có người trả lời... - Tôi làm ra vẻ
phụng phịu, không hài lòng: "Xem bà ta phản ứng ra sao nào?"
- Cái thằng này... - Bà chủ nạt, rồi lại quay sang tôi - Thế chiều nay
cháu có rảnh không? Để cô đưa cháu đến, cô cho nó một trận!
- Chiều nay ạ? - Tôi còn phải đi dạy bé Lan nữa - Cháu bận mất rồi, tại
cháu có lịch cho cả tuần rồi ạ : sáng - đi học; chiều - làm ở chỗ cô;
xong tiếp lại phải đi dạy học cho một bé gái nữa ạ... Nhưng chắc khoảng
tầm năm rưỡi, sáu giờ thì cháu rảnh.
- Thế cũng được, chiều nay sáu giờ cô qua đón cháu, được không? - Bà chủ
vẫn nài nỉ - Cháu cố gắng giúp cô dạy cái thằng này với, nó cứ bảo nhất
định là cháu dạy thì nó mới học. Thật là khổ quá đi...
- Sao lại nhất định phải là cháu ạ? - Tôi ngạc nhiên - Em ấy biết cháu sao?
Bà chủ ngẩn ra nhìn tôi, rồi phán một câu xanh rờn:
- Cô cũng không rõ, cháu đến hỏi nó thì biết!
* * * * * * *
Tôi mượn điện thoại nhà bé Lan để gọi về cho mẹ, nói là tìm thêm được
việc mới lương cao ngút ngàn; nhưng có thể về hơi muộn, bảo mẹ không cần
làm cơm chờ tôi. Mẹ cũng đồng ý, nhưng bảo tôi chú ý giờ giấc, không
nên tham việc quá mà đi làm về muộn. Tôi chào mẹ rồi dập máy.
Đúng sáu giờ, không sai một tích tắc nào, bà chủ đứng trước cửa nhà bé
Lan, cưỡi trên con Spacy trắng cùng quả mũ bảo hiểm hình hai con cá và
thỏ trông hơi bị sành điệu:
- Nào, chúng ta đi thôi. - Bà chủ giục tôi lên xe.
Tôi ậm ừ trong họng rồi leo lên đằng sau, nhưng phát hiện ra mình không có mũ bảo hiểm, tôi vội nói:
- Cô ơi, cháu không có mũ...
- Cháu mượn tạm con bé Lan gì đi. Nhanh lên!
Thế là tôi cùng bà chủ thẳng hướng về khu phố Linh Lang với hai quả mũ bảo hiểm có một không hai.
Không hiểu cậu em ấy là ai mà lại biết mình nhỉ?
CHAP 8: CẬU HỌC TRÒ BƯỚNG BỈNH:
Cô ơi, tình hình là em không học nổi.
Mắt em hình như không thấy chữ.
Nó...
Chỉ thấy mỗi cô thôi.
* * * * * * *
Suốt cả quãng đường, Kim My và bà Hoa không nói với nhau câu nào; chỉ
thi thoảng nghe loáng thoáng tiếng bà Hoa chửi mấy tay thanh niên đú đởn
vì hành động đi ẩu, cực thiếu cẩn thận của chúng. Bất chợt khi hai
người đi ngang qua một chiếc xe buýt, My bỗng nhớ đến Mike: "Đã mấy ngày
rồi Mike không đi chuyến xe buýt ấy, có chuyện gì với anh sao?"
Lúc My kịp dứt ý nghĩ cũng là khi chiếc Spacy phanh gấp lại trước cửa ngôi biệt thự có cổng sắt to oành:
- Cháu xuống bấm chuông đi!
Bà Hoa ra lệnh cho Kim My, cô lại hơi thấy tự ái: "Chẳng lẽ tôi là ôsin của bà sao?"
Nghĩ trong bụng thôi chứ không dám nói ra miệng, Kim My lật đật làm theo
lời bà Hoa như một con rối. Lại một tràng các tiếng "Ding dong! Ding
dong! Ding dong!..." nổ ra, ngôi nhà vẫn im lìm như nhà hoang. Kim My
thấy bực, vội nói:
- Đấy, cô thấy chưa? Rõ ràng là em ấy không có ở nhà mà.
Chưa kịp hết câu, thì bà Hoa đã chặn ngay giữa họng Kim My:
- Nó kia kìa. - My nhìn theo hướng tay bà Hoa.
Từ trong nhà, một bóng con trai cao lớn bước ra...
* * * * * * *
- Thằng này, mày làm gì đấy hả? Sao lại để cô giáo chờ lâu thế chứ?
Tôi thấy hơi ngại với từ "cô giáo" mà bà chủ vừa gọi, dù gì thì cậu em này kém tôi cũng có một tuổi thôi mà.
Vào nhà đã được gần mười lăm phút mà tôi chỉ nghe được mỗi tiếng của bà
chủ. Tiếng bà ta to và the thé như xé vải đến nỗi mặc dù tôi có thấy cậu
em kia cử động miệng mồm, nhưng nghe ra thì cứ như một đoạn độc thoại
không có người trả lời ấy. Tôi là người ngoài, thôi thì an phận nghe họ
cãi cọ vậy, vì dù có nói thì tôi cũng có biết gì đâu:
- Thôi, tại hôm nay có cô giáo nên dì tha không hỏi tội mày đấy, mày cứ thử để tái diễn thêm lần nữa xem.
Giọng bà chủ đầy dọa nạt, nhưng xem ra lại chẳng có tí miligram gì đối
với cậu em kia: mặt cậu ta vẫn nghênh nghênh, vênh vênh kiểu không sợ
trời không sợ đất, có phần dễ ghét nhưng cũng dễ yêu.
- Được rồi, hai đứa làm quen với nhau đi rồi còn vào học nữa.
Bà chủ huých vai tôi một cái làm tôi giật bắn mình, vội ậm ừ chào hỏi:
- Chào em, chị là Kim My. Em tên là gì?
Cậu em liếc tôi một cái rồi quay đi ngay như không muốn bị tôi phát hiện, nhưng rất tiếc là tôi đã nhìn thấy rồi:
- Vũ... - Một câu trả lời gọn lỏn, không thưa gửi, không chủ ngữ lẫn vị ngữ.
"Mình thật sự có từng quen biết con người láo lếu này sao?" - Ngay ấn
tượng ban đầu đã tệ thế này, lại thêm hôm qua bị bỏ bom nữa; tôi thật sự
thấy nghi ngờ câu nói của bà chủ hôm nào: "Cô chắc chắn là khi cháu gặp
và nói chuyện rồi thì cháu sẽ nhanh chóng yêu quí nó thôi, thằng bé rất
dễ mến..."
- Mày không nói chuyện nghiêm túc được à? - Bà chủ lại nạt Vũ. Nhưng cậu ta im như thóc, làm tôi cũng thấy hơi sượng.
Chợt tiếng di động của bà chủ vang lên, nghe giọng bà như có chuyện gấp lắm:
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Được rồi... Anh cứ ở nguyên đó nhé...
Vừa dứt câu, bà chủ đóng nắp điện thoại lại, nói với tôi và cậu cháu quí tử của bà:
- Thôi được rồi, thế hai đứa bắt đầu học đi nhé? Cô có công chuyện ở
tiệm bánh... - Bà chủ vớ vội lấy cái mũ bảo hiểm rồi chạy ào ra ngoài
cửa, vẫn không quên gióng theo một câu trước khi đi - My ơi, tí học xong
có muộn thì nhờ thằng Vũ đèo về nhớ!
Nghe câu đấy của bà chủ mà tôi đờ người đi trong chốc lát...
* * * * * * *
Tình hình là bây giờ tôi đang ngồi chơi xơi nước lọc, trong khi học trò
của tôi thì vùi đầu vào đống sách Tiếng Anh lớp 11 (mà thật ra toàn là
kiến thức lớp 12):
Haha, cho chết, ai bảo lúc nãy dám hỗn với tôi cơ?
Tôi vừa tự cười thỏa mãn vừa lén liêng liếc sang thằng nhóc bên cạnh, xem khuôn mặt khổ sở của nó kìa.
Mặt nó dãn dần ra cho một nụ cười, hai mắt nó nheo lại, đầu hơi lắc theo một nhịp điệu nào đó do tự nó tưởng tượng ra...
Đó có phải là gương mặt của một kẻ đang bí không làm được bài không? -
Tôi tự hỏi mình trong khi nó cười tươi như hoa mùa xuân, đẩy chồng bài
tập về phía tôi:
- Cô, em làm xong rồi.
Trời đất, nhìn nó kìa: Liệu đây có phải là người hai mặt không nhỉ? Lúc
nãy có bà chủ ở đây thì vẻ mặt lạnh lùng như băng, bây giờ khi chỉ còn
mỗi tôi thì nụ cười như nắng mùa xuân đó là sao chứ? Tôi bỗng thấy hơi
sợ, chẳng lẽ đây là một tên biến thái giang hồ hay sao?
Tôi vừa nghĩ vừa lôi bài nó ra xem. Loay hoay chấm chấm đựợc vài phút,
tôi lặng người nhìn con mười đỏ chót trên tờ giấy kiểm tra của nó:
- Em... - Tôi ấp úng, như không còn tin vào mắt mình - Em làm đúng hết các đề này rồi thì còn thuê gia sư làm gì...?
Tôi quay sang Vũ, cậu vẫn cười cười nheo mắt nhìn tôi:
- Sao? Cô thấy em có giỏi không? - Cái bản mặt nhơn nhơn làm tôi thấy
ghét - À, thật ra hôm qua em có ở nhà đó. Đứng hai tiếng dưới cái trời
như vậy chắc mệt lắm cô nhỉ?
- Hai thái độ một trời một vực đó là sao?! - Tôi quát lên - Cậu đang
định đùa tôi à? Cậu cho tôi là học sinh đi làm việc thì buồn cười lắm
sao? - Đến giờ phút này thì tự trọng không cho phép tôi nhẫn nhịn nữa,
rõ ràng là cậu em này và bà chủ đang có ý trêu đùa tôi - Tôi đến đây để
dạy cậu học, chứ không phải đến làm con rối cho cậu giật dây. Thật là...
Tôi vừa nói vừa vơ hết sách vào cặp, đang định đứng lên đi về thì...
CHAP 9: LÍ DO EM QUEN CÔ:
Cậu quen Lê Ni Na - BFF của tôi đó hả?
* * * * * * *
"Ùng ục... Ục..."
Cái tiếng kì lạ ấy lôi kéo sự chú ý của Kim My về phía Thái Vũ, mà cụ
thể thì là về phía bụng của cậu. Mặt Vũ đỏ lựng, không dám nhúc nhích
tay chân dù chỉ một phân. Kim My nhìn cậu học trò bướng bỉnh chăm chăm,
rồi cơ hồ như Vũ là một chú hề đại tài; My bật cười khanh khách.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông thổi vào bầu không khí gượng gạo
ban nãy một sức sống mới. Quả nhiên không ai cười duyên bằng Kim My, khi
cười hai má lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh dần hé lộ, hàm răng ngọc
cắn nhẹ vào môi dưới. Bất thần Vũ ngây người ra ngắm...
Phải mất một lúc lâu, Vũ mới giật mình nghe câu hỏi của Kim My:
- Cậu muốn ăn gì không?
Đôi mắt trong veo, đen lay láy của My khẽ chớp; Vũ giật mình luống cuống, mặt vẫn không ngớt đỏ:
- Không... đói!
Rồi cậu lại quay về với vẻ mặt lạnh tanh, song cái dạ dày đang réo ùng ục không nguôi kia đã bán đứng cái sĩ diện dỏm đó rồi.
Một lúc sau, tiếng cười của Kim My vẫn không dứt...
* * * * * * *
Kim My nhìn Thái Vũ ăn không chớp mắt, lòng tự hỏi không hiểu đây có
phải là kiếp sau của Bang chủ Bang cái Bang nổi danh Trung Hoa đó không?
Cái nhà thì to oành, trong khi tủ lạnh vắng teo heo. Để nấu cho Vũ ăn,
My đã phải chạy lên tít đầu phố Linh Lang chỉ để mua một gói mì ăn liền.
Kim My nghĩ thầm, tuy tên oắt con này láo lếu vô cùng; song khi đỏ mặt
cũng đáng yêu vô cùng, đâm ra làm Kim My chạnh lòng, đành từ bi giang
tay giúp đỡ. Nhìn cậu ta ăn, My không nghĩ là Vũ giả vờ đói, lại tự hỏi
mình: "Không hiểu tên này ngày thường ăn uống kiểu gì nữa?"
- Cậu ăn xong rồi thì tôi về đây!
My ngó thấy bát mì sạch veo, buông một câu nhẹ hều. Nhưng nhẹ là nhẹ với
Kim My thôi, với Vũ thì nặng như cục gạch (cục gạch thì nặng cái gì?
=="). Cậu ngẩn ra, vội tìm mọi chủ đề để kéo My lại:
- Cô... - Nghe giọng cậu, Kim My đang ôm cặp quay lại nhìn - Cô... cô rửa bát đi!
- Hả? - Kim My ngớ ra - Cậu nói gì cơ?
- Tại nếu cô muốn có tiền công ngày hôm nay thì rửa bát đi!
- Cậu... - My tái mặt - Cậu coi tôi là ôsin hả?
Vũ giật nảy mình, bỗng thấy không còn gì vô duyên hơn, lại vội thanh minh:
- Ơ... Ý em là, nếu cô rửa bát thì em sẽ kể cô nghe lí do em quen cô!
Kim My sững lại giây lát, rồi bần thần tự thấy vô cùng tò mò, lại đành lật đật quay lại:
- Nhớ đấy!
Vừa nghe xong câu nói của Kim My, Vũ thấy tươi tỉnh hẳn lên, cười tươi rói. Bỗng, My nói thêm một câu:
- Với lại, đừng có gọi tôi là cô xưng em, tôi hơn cậu có một tuổi thôi! Gọi tôi là chị ấy!
Vũ lại thần ra, rồi gật đầu ...
* * * * * * * *
- Được rồi, cậu kể đi!
Tôi nói chậm và rõ ràng, để tên nhóc đó nghe thật kĩ và trả lời đúng vào
câu hỏi tôi đặt ra. Tôi dựng cái bát thủy tinh lên trạm, vài hạt nước
từ lòng bát nhỏ xuống nền gạch nghe đến 'tỏng' một cái:
- Cái này...
- Sao hôm qua cậu bỏ bom tôi?
Tôi nhìn Vũ, thấy mắt cậu cứ liếc từ nơi này đến nơi nọ, nhưng tuyệt
nhiên chưa chạm mặt tôi lần nào. Sự nghi ngờ trong lòng tôi ngày càng
dâng cao tỉ lệ thuận với trí tò mò không sao lay chuyển nổi của tôi:
- Cái này... - Vũ lấp lửng.
- Cậu ấp úng gì? Nếu có gì thù ghét tôi cứ nói thẳng r, tôi đương nhiên
sẽ không đến làm phiền cậu nữa! Tôi đâu phải là ăn mày ăn xin đi xin
tiền cậu đâu...
- Không phải! - Vũ phản ứng ngay - Em không có ý đó!
Tôi lừ mắt. Thấy Vũ giật thót, mặt như gặp ma, lại đâm ra thấy hơi buồn
cười. Cố nén nhịn, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng vẫn bình thản nhưng
thật ra thì tôi đang sốt ruột muốn nghe câu trả lời lắm rồi:
- Rốt cục là làm sao cậu quen tôi?
Vũ cúi đầu nhìn chân mình một lát, rồi hơi ngẩng lên; mấy sợi tóc mái
dài lòa xòa trước trán làm tôi không nhìn rõ ánh mắt cậu khi ấy:
- Chị... - Vũ hơi ngập ngừng - Thực sự là không nhớ tôi hả?
Tôi tròn mắt, phần vì thấy sao tên oắt này thay đổi ngôi xưng hô liên
xoành xoạch mà không thấy mệt, phần vì thấy thái độ cậu ta bỗng nghiêm
túc hẳn lên. Tôi cố lục lọi mớ hỗn độn trong đầu óc mình về quá khứ từ
mấy năm trở lại đây, nhưng tuyệt nhiên hình ảnh về tên học trò hai mặt
này chưa bao giờ thấy.
Tôi nhìn kĩ, thật kĩ mặt nó, nhưng cũng chẳng thấy gì, cuối cùng đành bả:
- Lấp lửng làm gì? Nói luôn ra đi cho xong!
Vũ nhìn lại tôi, ánh đèn rọi vào làm tóc cậu ánh lên màu hơi hung hung.
Tôi nghĩ thầm: "Nhuộm tóc thì lại càng không quen bao giờ!"
Sau một hồi yên lặng, dường như là đã suy nghĩ rất lâu mới nói được, giọng Vũ vang vang:
- Chị có bạn thân tên là Lê Ni Na đúng không? - Vũ chậm rãi - Chị về hỏi
chị ấy là có quen Hàn Thái Vũ không? Chắc chắn chị ấy biết đấy!
Tôi cau mày, lại cái kiểu dài dòng này rồi, có gì thì nói thẳng đi lại còn...
Tôi lườm nguýt, ra chiều không đồng ý với câu trả lời này. Thế nhưng lần
này, Vũ không thèm nhìn tôi. Rồi bất chợt, khi tôi đang định gân cổ nói
tiếp, thì Vũ dúi vào tay tôi cái mũ bảo hiểm lúc nãy vẫn còn yên vị
trên bàn cùng với ba trăm nghìn rồi đẩy thốc tôi ra ngoài cửa một cách
phũ phàng:
- Giờ này con gái ngoan một thân một mình ở nhà con trai là không nên đâu!
Tên học trò đó réo một câu rồi đóng sầm cửa lại, để tôi bơ vơ đứng đấy.
Quả nhiên là có ý tránh né mình mà, tức thật!
* * * * * * *
Kim My hậm hực ngồi trên sân thượng trường, hai mày cau rúm như muốn hồi
tưởng lại chuyện tối hôm qua một cách chính xác nhất: Rửa bát, bị dúi
mũ bảo hiểm, ba trăm nghìn trong cặp, và một cú đẩy phũ phàng ra ngoài
cửa như một tên ăn mày dai dẳng bị chủ nhà ki kiệt đá ra ngoài!
Suy nghĩ một hồi vẫn không ra câu trả lời, Kim My tự nhắc mình không
thèm nghĩ nữa. Nhưng kh