Thằng Út vẫn bình tỉnh từ từ thọt
ngóng tay vào trong lồn con Chín
làm nó tê tái cả người, đít nó
nhỏng lên, mấy ngón chân quíu lại
trong khi hai tay con Chín thì rịt
chặt lấy đầu thằng Út làm nó đau điếng. Con Chín vừa thở hổn hển
vừa dang rộng hai chân ra như chờ
đợi. Thằng Út run run cầm con cu
của nó ấn vô lồn con Chín, nhưng
lồn con nhỏ chặt cứng nên cu nó
không vô trong được, thằng Út cứ ấn vô lại bị tuột ra mấy lần như
vậy, nó biết là con Chín còn trinh
nên mới khó khăn như vậy, nó làm
bộ ra giọng ngây thơ: - Em Chín ơi,
sao khó quá vậy em? Con Chín
mắc cở đỏ cả mặt, nó cũng không biết trả lời sao nên nói đại. -Chắc
tại cu của Út to quá nên không
vừa, em còn là con gái nên lần đầu
tiên chắc cũng khó khăn lắm. - Nảy
giờ Út làm em Chín có đau không? -
Dạ có... em rát lắm... nhưng Chín sợ anh buồn nên không dám...
Thằng Út nghe con Chín nói vậy
trong lòng nó cũng cảm động lắm,
nó trấn an con Chín ngay. - Hổng có
sao đâu em Chín, em đừng có sợ,
mình rán chút nữa chắc được mà. Nói xong nó tiếp tục cầm con cu
đút vào lồn con Chín, nó cố gắng
lắm rồi mà chỉ mới lọt vào trong một
nửa, con Chín thì cứ bậm môi,
nhăn mặt, hai tay ôm cào lên trên
lưng thằng Út, hình như nó đang đau đớn lắm, thằng Út cảm thấy
càng ngày càng dễ hơn nhờ khí từ
trong lồn con Chín tuông ra làm cu
nó trơn ướt. Thừa thắng xông lên,
thằng Út đánh bạo chỏng cu đẩy
mạnh một cái lút cán làm con Chín hét lên một tiếng đau đớn. - Ui
da!... trời ơi! chết em rồi anh Út ơi,
anh làm cái gì kỳ vậy! em thốn
quá... chết em rồi! ui da! Nó xô bật
thằng Út ra, cũng vừa lúc đó
những giọt khí ấm từ con cu thằng Út bắn ra từng giọt, từng đợt làm
ướt hết cả mu lồn con Chín. Con
Chín vừa khóc ấm ức vừa đưa tay
bụm lồn làm thằng Út sợ hải, lẵng
lặng mặc lại quần áo rồi bỏ đi một
nước không kịp ngó đầu lại. Con Sống đã thật sự bước chân vào
chốn lầu xanh, ban đầu nó chỉ đi
ngựa, kiếm trai để thỏa mãn cái
máu dâm đãng của nó mà thôi,
nhưng sau cùng nó nghe lời mấy
đứa bạn xúi giục, "thà là vô động làm gái còn có tiền xài, chớ bộ lồn
chùa hay sao mà để tụi nó chơi
không". Con Sống thấy có lý nên đi
theo bọn nó vô động xin việc. Thấy
tướng tá con Sống có vẻ ngon cơm,
Tú bà đồng ý và còn có phần ưu đãi nó. Bà ta thường hay giới thiệu
với khách, con Sống là... em mới. Con
Sống kiếm khá bộn tiền, nó bắt đầu
lên quần, lên áo trông sang như...
đĩ. Rồi nó cũng không nghĩ tới việc
trở về thăm hỏi con Chín em nó nữa, nó ăn ở tại động luôn cho tiện
việc đụ đéo. Việc con Sống bỏ nhà
đi chẳng những không làm cho con
Chín buồn, mà trái lại nó còn mừng
thầm trong bụng. Con Chín chẳng
sợ gì chị nó, nhưng có con Sống ở nhà nó cũng hơi lo ngại. Chính mắt
nó đã từng thấy con Sống dẫn bồ
về nhà bao nhiêu lần, nhưng nó là
em, nó không có quyền ngang
nhiên như vậy. Sau cái đêm bị
thằng Út phá trinh ngoài bờ sông, người con Chín đau rát vài hôm rồi
bổng nhớ thằng Út đến nẫu người,
nó thèm cái bàn tay xoa nắn đầu
vú nó, thèm cái hơi con trai và
thèm cái cảm giác lúc nằm banh
háng cho thằng Út đút con cu vô mà nghe tê điếng cái cảm giác vừa
đau đớn, vừa sung sướng rần rần
trong cơ thể. Con Chín càng nhớ
đến thằng Út, người nó càng rờn
rợn cái cảm giác nôn nao khó tả.
Nó phân vân không hiểu tại sao thằng Út cứ lánh né như là sợ phải
đối diện với nó. Con Chín quyết định
phải đi gặp thằng Út ngay, nó
không tha thiết đến thúng mía
ghim nữa. Thằng Út từ nhà con
Chín chạy thẳng về nhà nó, nó cảm thấy hảnh diện với sự khám
phá lần đầu tiên của cuộc đời nó
và con Chín. Thằng Út cảm thấy
đầu cu nó bị đau thốn. Nó đi mau
về đến nhà. Má nó lại đi đánh bài
như mọi hôm, thằng Út mừng rở ra sau bếp lấy ngọn đèn thắp thật
sáng rồi tuột quần ra coi, nó hoảng
hốt thấy con cu nó lợn cợn máu,
thấm đỏ chiếc quần xà lỏn trong
người. Thằng Út bủn rủn tay chân
lo sợ, nó chạy thẳng ra sông tắm rửa kỳ cọ và giặt cái quần xà lỏn.
Từ trong thâm tâm thằng Út, nó
thấy cái cảm giác lần đầu tiên
được đút cặc vào lồn một người
con gái, mà lại là gái còn trinh, dù
làm nó đau thốn nhưng thật là tuyệt diệu, cái cảm giác không thể
nào đem so sánh với cái gì khác
được. Nhưng rồi nó lại lo sợ, nó
hiểu một cách mù mờ là nó đã phá
trinh con Chín, đã làm người nó
yêu thương đau đớn đến 'tét lồn chảy máu". Thằng Út càng nghĩ
càng thấy lo sợ, nó nghĩ là con
Chín ghê tởm, khinh khi, oán hận
nó nên cứ lấm lét, thấy con Chín ở
đâu là nó lãng đi nơi khác...
Thằng Út vừa ngồi xuống kêu ly trà đá thì con Chín cũng vừa bước vô.
Thằng Út ngượng ngùng cười với
nó mà mắt không dám nhìn thẳng
vào mặt con Chín, nó nói trống
không. - Uống trà đi. Con Chín
nhoẻn miệng cười làm thằng Út an tâm, nó tự động kéo chiếc ghế đẩu
ra ngồi bên cạnh thằng Út rồi nói
luôn. - Sao thấy Út lạ lạ, bộ... có
mèo rồi hả? Thằng Út ngạc nhiên,
trợn mắt nhìn lại con Chín trả lời. -
Đâu có, mèo chuột gì đâu. - Sao Út gặp Chín là tránh xa vậy, bộ chán
chê rồi hả? Thằng Út thật tình trả
lời. - Tại Út... sợ Chín giận nên
không dám gặp. Con Chín mở lời
dùm nó. - Chín đâu có giận hờn gì
đâu, Chín vẫn... thương Út mà. Thằng Út mừng run trong bụng
làm ly nước trà trên tay sóng sánh.
- Thiệt hả, Út cũng nhớ Chín muốn
chết mà không dám tới. Con Chín
biết thằng Út còn khờ hơn nó nên
khuyến khích. - Vậy thì bây giờ Út lại nhà Chín chơi đi, nhà hỏng có ai
đâu, bà Sống đi bụi đời luôn rồi.
Thằng Út mừng rở lật đật cầm ly
trà uống một hớp thật lớn, nó đứng
lên đi thẳng lại quầy trả tiền, xong
lót tót đi theo con Chín thẳng về hướng dẫy nhà cặp bờ sông. Cánh
cửa vừa khép lại là bao nhiêu
thương nhớ, háo hức trong lòng
hai đứa tuôn trào. Chúng ôm nhau
ngã vật trên chiếc giường cây củ
kỷ, tay chân sờ soạng tứ tung. Thằng Út hôn liên tục vào mặt vào
mũi làm con Chín vừa ngộp vừa
khoái, nó cười rúc rích như chuột
trong vòng tay thằng Út. Con Chín
tự động đưa tay lên giật hàng nút
bóp trên áo nghe lách cách rồi vén cao áo lên tới cổ, phơi bày cặp vú
trắng ngần, giống y như hai cái
bánh bao trong lồng kiếng mà mấy
chú ba tàu hay đẩy xe đi bán
ngoài bến bắc. Thằng Út cúi đầu
xuống mà hôn lên cặp bánh bao đáng yêu đó. Con Chín trân người
khi bờ môi thằng Út đụng đến cái
núm, thà là nó chưa biết mùi thì
thôi, đằng này nó chỉ mới vừa thử
qua một lần ngoài bờ sông, bắt
đầu biết thèm biết nhớ thì thằng Út trốn biệt, mãi đến hôm nay mới tái
ngộ, thì thử hỏi làm sao con Chín
không nôn nao sao được. Đôi tay
thằng Út giống như những cái chân
nhền nhện bò trên người nó, và
khi vừa bò xuống quá lổ rún thì con Chín cảm thấy dâm thủy nó bắt
đầu chảy ứa ra. Gái mười bảy có
khác, chỉ cần có hơi đàn ông là
con Chín đã bủn rủn tay chân, sải
người nằm buông xuôi chờ đợi.
Thằng Út lần này không vội vả, không run sợ như trước nữa, nó
đã được mấy đàn anh ngoài bến
xe giáo dục, cứ chầm chậm từng
bước đưa con Chín đi tìm những
khoái cảm thần tiên. Thằng Út cứ
vờn con Chín như mèo vờn chuột, mãi cho đến khi hai mép lồn con nhỏ
đã ướt đẫm dục tình nó mới đưa
đầu con cu đang cương cứng mà
kéo rà từ dưới đít con Chín lên tới
mòng đốc rồi lại kéo trở xuống, khiến
người con Chín cứ dợn lên như sóng biển. Nó chờ tới lúc con Chín
chịu hết nổi phải vừa rên vừa năn
nỉ nó mới chịu cho "tốt đầu dí vô
cung". Con cu thằng Út đâm sâu
vô lồn con Chín ngọt sớt, con Chín
thét lên một tiếng sung sướng tột độ, người nó giật như bị kinh
phong... - Sướng quá Út ơi! Thằng
Út cho đầu cu ra khỏi miệng hang rồi
lại từ từ đút vào, nó không cho cu
nó vào sâu trong lồn con Chín mà
cứ thong thả cho vào trong được phân nửa thì lại kéo đầu cu ra, làm
con Chín ấm ức muốn điên, con Chín
đưa hai tay ôm choàng ra sau
lưng thằng Út kéo sát vào người
nó và nói: - Nắc mạnh lên đi Út...
Thằng Út nghe con Chín nói ra vẻ thảm thương thấy cũng tội nghiệp
nó vừa nắc vừa nói: - Út nắc mạnh
đây, Chín dễ thương quá... đẹp
quá, Chín có sướng không? - Chín
sướng lắm... đã lắm, đừng ngừng
nghe Út. Thằng Út nắc con Chín túi bụi hình như không biết ngừng là
gì, tiếng va chạm ra vào của hai
dương vật kêu nghe ành ạch, làm
thằng Út càng hứng tình hơn, nó
nắc con Chín hết kiểu này rồi tới kiểu
khác, hai đứa nó vừa trải qua một cơn khoái lạc tột đỉnh, mà chắc
chắn trong đời hai đứa chưa bao
giờ có. Con Sống làm trong động
đâu được chừng ba tháng thì phải
lòng thằng Tí ma cô, cái nghề làm
đỉ luôn luôn phải tiếp xúc với đủ mọi hạng người, học sinh có, con nhà
giàu cũng có, cho nên đám bạn
đồng nghiệp của nó đứa nào cũng
cặp bồ với một thằng ma cô để
nương tựa. Ngoài những giờ phải
tiếp khách, con Sống về ở với thằng Tí như kiểu vợ chồng hờ. Thằng Tí
xuất thân từ một gia đình thợ
thuyền, ba nó làm nghề đóng ghe
ở bến bắc, suốt đời ông lam lủ để
lo cho thằng con trai duy nhất của
ông ăn học nên người. Nhưng thằng Tí không thích học bằng đi
theo mấy thằng du đảng giực dọc
ngoài bến xe. Nó cảm thấy nó có
uy với cái đám lu bu ngoài bến bắc
khi nó đi cặp kè với bọn anh chị.
Hình ảnh mà nó mơ mộng là sẽ trở thành một đàn anh khét tiếng, dưới
tay có cả đám đàn em hô đâm là
đâm, hô chém là chém. Thằng Tí
đêm ngày mơ tưởng là trước sau
gì nó cũng sẽ trở thành một đàn
anh cao cả, nó về nhà gom góp hết mấy lượng vàng mà ba nó dấu
trên mái lá rồi đi bụi đời luôn, khi
mấy lượng vàng đã tiêu tan thì
thằng Tí cũng vừa bị ghiền xì ke.
"Bần cùng sanh đạo tặc, không ăn
cắp vặt lấy cặc gì ăn" Thằng Tí bắt đầu đi chôm chỉa, uy hiếp
mấy bạn hàng đi sớm về khuya một
mình rồi từ từ leo lên tới cái chức...
ma cô. Đêm ngày nó trực ở động
đĩ, chờ thằng nào không tiền mà
đi chơi sảng là nó ra tay, khi gặp những ông khách dữ dằn, đánh
đập chị em ta là thằng Tí không
ngần ngại cầm dao bay tới can
thiệp. Hai đứa sống chung mới ba
tháng thì con Sống cảm thấy cơ thể
nó bất bình thường, người rả rượi, tay chân chậm chạp, hay ụa
mửa khơi khơi và bắt đầu thèm
chua. Chuyện có bầu đối với chị em
ta là một tai nạn nghề nghiệp mà
khó tránh khỏi. Thằng Tí đưa con
Sống đến nhà thương thí khám, sau khi thử thỏ, bác sĩ xác nhận là
con Sống đã có thai được ba
tháng, nhưng cái thai rất yếu, có
lẽ vì thằng Tí chích xì ke nhiều quá
nên bị ảnh hưởng. Hai đứa nó bàn
nhau đi phá, mà không phá cũng không được. Cái nghề làm đĩ mà
mang cái bụng thè lè thì làm sao có
khách, rồi đẻ ra thì ai nuôi, lấy cái
gì sống trong thời gian này, hai
đứa nó bàn tới bàn lui mất hết gần
mười phút rồi đi đến quyết định phá thai. Mới sáng sớm, phòng mạch
bác sĩ Rô đã nườm nượp khách
đến viếng, đa số là các bà các cô
thuộc vào loại trốn chúa lộn chồng,
xen lẫn vào đó còn có một số chị em
ta đến chích Penicilline trị bịnh lậu. Thật ra ông Rô không phải là bác
sĩ, cái ngày còn trẻ, bị động viên
vào lính, ông Rô lo sợ phải cầm
súng ra tác chiến nên lo tiền, chạy
chọt để được vào làm "tà lọt" một
thứ sai vặt trong ban quân y của đơn vị, sống lâu lên lảo làng, ngày
mãn lính trở về ông cũng biết lem
nhem một số tên thuốc thông dụng
như Chloroquine trị sốt rét,
Optalidon trị cảm cúm, nhưng rành
nhất có lẽ là mấy cái loại trụ sinh mà ngày trước ông hay chôm chỉa
để bán ra ngoài. Rồi thời thế tạo
anh hùng, ông Rô cho vẽ đại một
chữ thập đỏ treo trước cửa nhà rồi
đề thêm mấy chữ. "Y tá, chích
thuốc theo toa bác sĩ". Không ngờ dân chúng ở cái xóm nghèo dọc bờ
sông Mỹ Thuận sùng bái; coi ông
như một đấng cứu nhân độ thế
được trời biệt phái xuống để giúp
đỡ dân lành lỡ mang bệnh lậu.
Được một điều là ông Rô chữa bệnh rất mát tay, lậu mũ, lậu ké,
mồng gà hoa khế, cù đinh thiên
pháo gì ông cũng chích cho một mũi
Lyncosin là dứt nọc. "Hữu xạ tự
nhiên hương". Dân chúng quanh
vùng chiếu cố đến ông ngày một đông, hạ sỉ Rô ngày nay tự nhiên
được mọi người gọi là bác sĩ Rô một
cách kính cẩn. Đôi khi ngồi một mình
bên chai rượu tây loại đắt tiền
ông Rô nghiền ngẫm lại cuộc đời
mình, ông nghĩ có lẽ ngày xưa ba ông qua đời, tình cờ được chôn
trúng mạch rồng hay mạch lươn gì
đó mà ngày nay ông phát hoạch
tài khơi khơi. Thừa thắng xông lên, ông Rô cho
cất thêm một căn phòng nhỏ bên
hông nhà, đặc biệt dành riêng cho
dịch vụ phá thai. Thường thì sau
khi nạo thai xong, nạn nhân vừa
đau đớn vừa mất sức phải nằm lại ít nhất cũng từ nửa buổi tới một hai
ngày mới ra về, trong thời gian này
bệnh nhân sẽ được nghĩ ngơi tại
căn phòng nhỏ đó. Em nào lỡ dại
mang bầu, đã uống nước rau răm,
ăn đu đủ đực mà cái thai vẫn ngoan cố không chịu ra thì cứ đến
với ông. Căn nhà nhỏ của ông Rô
ngày nay đã trở thành một bệnh
xá nho nhỏ chuyên trị bá bệnh. Con
Sống chờ cho vắng khách rồi mới rón
rén bước vô, nó kê khai rành mạch tỉ mỉ từng chút cho bác sĩ Rô
nghe rồi nhờ bác sĩ giúp đở dùm.
Sau khi khám xét trong ngoài xong
xuôi, ông Rô bóp trán ra chiều suy
nghĩ, mà ông Rô đang suy nghĩ
thật, ông đang tính trong đầu coi... chém con nhỏ này bao nhiêu
tiền. Thường thì ông Rô tính tiền
theo kiểu "coi mặt đặt tên". Giàu
tính khác, mà nghèo thì tính khác,
người giàu mà tính rẻ thì uổng, còn
nghèo mà tính đắt thì mất mối. Ông Rô đã từng gặp nhiều trường hợp
bệnh nhân chê mắc, đón xe lôi lên
nhà thương thí trên tỉnh, vừa khỏi
tốn tiền vừa chắc ăn. Sau khi cò kè
bớt một thêm hai, hai bên ngã giá,
ông Rô đưa con Sống qua căn phòng "hồi sức" chờ đợi, ông hứa
sau khi khách đến khám bệnh ra
về hết ông sẽ giúp đở cho. Con
Sống bước vô căn phòng mờ mờ tối
mà rờn rợn trong người vì lo sợ.
Trong phòng đã có sẵn một người nằm, tấm drap trắng phủ dài từ cổ
xuống đến chân như một xác chết
chưa chôn. Nạn nhân nằm thoi
thóp, mắt nhắm nghiền, hai mắt
thụt sâu. Ông Rô bảo nó cứ tự
nhiên đừng lo sợ. Ông ta bảo "con nhỏ đó cũng mới phá thai xong".
Đồng bệnh tương lân, con Sống
cảm thấy thương hại cho người
đồng cảnh, con Sống bước tới gần
nạn nhân định hỏi thăm vài câu xã
giao. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, con Sống nhận ra người
nằm đó là... con Chín em nó.