Nàng nhìn chiếc đồng hồ treo trên
tường. Năm giờ chiều. Hết giờ làm
việc đã lâu mà sao thủ trưởng
của nàng chưa tới. Sáng nay, lúc
đi qua cổng thường trực vào sở
nàng gặp ông. Ông gọi to: - Cô Bích Loan này, sau giờ làm
việc ở lại gặp tôi một chút nhé, tôi
có việc cần trao đổi với cô. Bích Loan nhớ lại ngày đầu mới về
sở, nàng đã không có cảm tình với
thủ trưởng của mình. ông ta lúc
nào cũng quan trọng hóa vấn đề,
lúc nào cũng "tôi có việc cần trao
đổi với cô, Bạn đồng nghiệp cũng đã xì xầm, ông ta mê Bích Loan. Có lẽ
ông mê nàng thật. Bích Loan đẹp
và có duyên. Cứ như hương thầm
vậy, Bích Loan nhẹ nhàng, duyên
dáng và tế nhi, đã thu hút biết
bao chàng trai dù chỉ mới gặp nàng lần đầu. Thủ trưởng của nàng
cũng vậy, say nàng như điếu đổ.
Người ta nói, từ ngày nàng đã
sang sông thì thủ trưởng tô ra
thất tình một cách thảm hại. Người ta cũng không hiểu sao
nàng lại quyết định làm vợ Sơn một
cách nhanh chóng đến thế. Chồng
nàng là một giáo viên Anh ngữ,
người thấp bé, đeo kính cận loại
nặng, trông không có gì đặc biệt cả. Con người đó lại là chồng của
Bích Loan, xinh đẹp và duyên
dáng như một nàng tiên, thì kể ra
cũng là điều lạ cho những người
ưa bàn tán chuyện của người
khác. Bích Loan sốt ruột đứng dậy, cầm
chiếc túi xách tay, đinh ra về thì
thủ trưởng đến.
- Chắc cô đợi tôi hơi lâu? - giọng
ông oang oang nghe rất chối tai -
có một việc cần nói cho cô biết để chuẩn bị. Ngày mai cô đi cùng với
lái xe ra sân bay đón chuyên gia,
đưa họ tới thẳng khu chuyên gia, lo
chỗ ăn, chỗ ở cho họ đàng hoàng rồi
về sở ngay.
- Dạ, thưa anh sao hôm trước anh nói còn hơn hai tháng nữa bà
chuyên gia mới sang kia ạ?
- À, bà ta vướng chuyện gia đình
không sang được nữa, hình như
chồng bà ta đang ốm, nầm viện,
nên thay bà là một chàng trai hãy còn độc thân. Anh ta muốn sang
sớm. Như thế cũng là may cho ta,
có chuyên gia giúp thì ta mới có cơ
hội hoàn thành cái kế hoạch đang
bỏ dở đó. Mà cô Bích Loan này,
đây giấy giới thiệu ra sân bay đây, cô cầm lấy vì mai cô phải đi từ năm
giờ sáng đấy. *
* * Bích Loan cất giấy tờ vào túi xách,
đạp xe về. Bích Loan về sở đã
được ba năm rồi. Trong ba năm đó
Bích Loan làm phiên dịch cho bà
Eva - một phụ nữ có tài và rất lịch
sự. Nay bà không sang được nữa, Bích Loan sẽ phải làm việc với một
anh chàng nào đó. Loại đàn ông
độc thân là hay bi ấm đầu lắm. Thôi
được, cứ đợi rồi xem anh ta làm ăn
ra sao. Bây giờ phải rẽ vào chợ
mua ít thức ăn đã, ở nhà chằng còn gì cả. Sơn đang đợi nàng về. Khu nhà nơi vợ chồng nàng ớ là một
khu tập thể dành cho giáo viên,
nằm cạnh đường giao thông
chính. Ở đây hầu hết là những dãy
nhà lá, căn hộ này nối với những căn
hộ kia bằng những lớp phên tre. Mỗi gia đình giáo viên ớ đây, thông
thường, gồm một cặp vợ chồng và
một đứa con. Cũng có gia đình
thêm một bà mẹ nữa. Cũng có gia
đình chỉ có một cặp vợ chồng như
vợ chồng nàng. Tất cả họ đều được hưởng sự công bằng như
nhau: Mỗi gia đình được mười lăm
mét vuông để làm chỗ ở. Họ sống
thật là ồn ào trong cái chật trội đó,
vì nhà này nói gì, ăn gì, làm gì là cả
cái khu tập thể đó đều biết. ăn thì họ không thể giấu ai được, vì mùi
thức ăn mang tính độc lập của nó,
cứ tự do mà bay qua các căn hộ
khác, nói thì họ ghé sát vào tai
nhau để nói những điều bí mật,
còn làm gì thì họ tắt đèn đi để cho những người bạn hàng xóm khỏi
nhìn thấy, dù là vô tình thấy qua
khe hở của những vách ngăn. Bích
Loan mỉm cười khi nghĩ tới cô bạn
hàng xóm. Mỗi sân cô ta làm tình với
chồng xong cô thường múc nước rửa cửa mình. Mặc dù cô rất ý tứ,
làm rất khẽ kháng, song tiếng động
trong đêm nghe vẫn rõ, lần nào
Bích Loan cũng biết. Hay là cô
hàng xóm phía bên phải, có tật đi
đái vào chậu rồi sáng mai mang đi đổ ngoài bờ rào. Cô bạn này mặc
dù cố không gây ra tiếng động,
song cô không sao kìm hãm được
sự hoạt động tự do của các cơ
quan trong người cô, nên ờ bên
này Bích Loan nghe rõ mồn một. Ban ngày thì tiếng bà cụ phòng bên ru
cháu vang cả dãy nhà. Thằng bé
được nuông chiều, quấy, suất cả
tiếng nằm trên tay bà mà không
chịu ngủ. Thỉnh thoảng Bích Loan
muốn được nghe một băng nhạc nhẹ, chỉ dám bật đủ nghe, mà bà
cụ cũng chạy sang, nói:
- Cô Bích Loan! xin cô làm ơn tắt
đài đi hộ, tôi ru cháu xa xả đã hơn
một tiếng đồng hồ rồi mà nó vẫn còn
chưa chịu ngủ cho. Bích Loan thấy thật không công
bằng chúi nào cả. Bà cụ cứ làm
như thằng bé không chịu ngủ là lỗi
tại nàng. Nàng không có một thú
vui nào, một trò giải trí, tiêu khiển
nào sau giờ làm việc ở sở, ngoài mấy băng nhạc nhẹ và chiếc đài
mà nàng mua từ ngày còn học ở
nước ngoài như một kỷ niệm, thế
mà cũng không được tự do sử
dụng. *
* * Nàng đạp xe về tới nhà, trời đã
xâm xẩm tối. Trời mùa đông tối sớm.
Sơn đang dừng ở bậc cửa ra vào,
đợi nàng. Anh mừng rỡ khi trông
thấy vợ, vội hỏi:
- Sao em về muộn thế? Em gặp thủ trưởng bàn chút việc
của ngày mai. Anh đói bụng lắm
hả? Để em thay quần áo rồi nấu
cơm ngay.
- Bích Loan vui vẻ nói.
- Anh nấu cơm rồi, chỉ còn chờ em về làm thức ăn nữa thôi - Sơn vừa
nói vừa theo vợ bước vào nhà. Bích Loan vội lôi ớ dưới gầm giường
ra một chiếc chậu nhôm, múc nước
từ một chiếc xô nhôm bên cạnh đổ
vào chậu. Nàng tháo bọc măng
tươi buộc sau xe đạp, cười khoe
với Sơn, nhưng lại có ý xin lỗi chồng: - Em về muộn, chợ tan, chẳng còn
gì để mua nữa, thấy có một bà bán
ít măng tươi ngon, em mua về,
mình xào ăn tạm vậy anh nhé!
- Anh thế nào cũng được, em khỏi
lo. Bích Loan vội bắc chảo lên bếp dầu. Một chiếc bếp dầu được kê vào một
góc của căn phòng. Họ không có
bếp riêng. Căn phòng mười lăm
mét vuông được chia ra làm ba
phần. Phần lớn nhất là nơi kê một
chiếc giường đôi mà họ được mua cách đây không lâu bằng phiếu
mua hàng cưới. Bên cạnh chiếc
giường đôi là chỗ dùng để nấu
cơm mà ta vẫn gọi là bếp. Bếp của
vợ chồng nàng gồm có một chiếc bếp
dầu, Sơn mua tại căng tin của cơ quan, một xô dùng để đựng nước,
một chiếc rổ đựng bát ớ a. Tất cả
những thứ đó cùng với chiếc
giường ngủ của vợ chồng nàng
được ngăn cách với căn phòng
ngoài bằng một tấm ri đô. Phía bên ngoài tấm ri đô là nơi dùng để tiếp
khách mà ta vẫn gọi là phòng
khách. Nơi đó kê một chiếc giường
một, gỗ đã mục, những con mọt
khoét gỗ khiến mùn gổ rơi lả tả
xuống sàn nhà. Chiếc giường này vừa là chỗ để cho khách đến chơi
ngồi, vừa là chỗ ngủ cho khách ở xa
tới. Bên cạnh kê một chiếc bàn.
Chiếc bàn này Sơn được nhà
trường cấp cho làm chỗ để chấm
bài và soạn bài lên lớp. Mới đây vợ chồng Bích Loan mua được một
chiếc tủ con để đựng những thứ
lặt vặt Phía trên tủ kê chiếc đài
mà Bích Loan mang từ nước ngoài
về. Tất cả quần áo và những thứ
khác họ phải cho vào hai chiếc va li cũ, đặt dưới gầm giường. Bích Loan nhớ lại cái ngày gần cưới. Sơn dẫn Bích Loan tới gặp ông hiệu
phó của trường để xin phòng ở,
vì ông hiệu phó này phụ trách về
đời sống của anh em trộng trường.
Khi còn ở độc thân, Sơn ớ chung một
phòng, cũng nhà tranh vách đất, trời mưa phải mang chậu ra hấng
các chỗ dột, cũng mười lăm mét
vuông, với một anh bạn đồng nghiệp
có vợ con ở nhà quê Mỗi người
được hơn bảy mét vuông. Khi Sơn yêu Loan, thỉnh thoảng
có đưa nàng về phòng mình. Anh
bạn cùng phòng lúc đầu còn vui vẻ
đón tiếp Bích Loan, sau vì anh ta
cứ phải đi sơ tán hoài nhà hàng
xóm, nên mỗi lần Bích Loan tới thăm Sơn, anh ta không còn mặn mà
như trước nữa, mặc đù anh vẫn
ngồi lại, ăn một quả chuối và uống một
tách trà do Bích Loan mời. Rồi sau
đó anh đề nghị Sơn mua một tấm
liếp về để ngăn phòng. Tuy người này không nhìn thấy người kia
song họ biết rất rõ nhau. Gần ngày cưới, Sơn không thể ở lại
căn phòng hơn bảy mét vuông đó
được, vì dù sao thì anh và Bích
Loan cũng sẽ là một cặp vợ chồng,
một gia đình hẳn hoi. Sơn nghĩ, có
khi đưa Bích Loan đi theo, ông hiệu phó sẽ nể anh hơn mà tỏ lòng
từ thiện cấp cho anh một căn
phòng rộng hơn một chút. Khi anh gõ cửa nhè nhẹ, không ai
trả lời, anh gõ mạnh hơn, thì một
ông già to bệ vệ, mặt chảy xị, mắt
híp lại, cất giọng thủ trưởng, gắt:
- Đang giữa trưa anh đến có việc
gì? - Dạ, cháu chào bác? Thưa bác
đây là Bích Loan, vợ chưa cưới
của cháu. Chúng cháu sẽ tổ chức
vào ngày mười lăm tới.
- À anh định mời lôi tới dự mít tinh
à, tôi bận lắm không tới được đâu. - Dạ thưa bác, cháu muốn đề nghị
bác xét, cho cháu xin một căn
phòng rộng hơn một chút. Hiện tại
cháu ớ một căn phòng có bảy mét
thôi ạ.
- Ở chật lấy vợ càng ấm, ở rộng làm gì, anh lấy vợ vào mùa đông ở
thế là tết lắm rồi, ấm lắm rồi. Hai
người nằm chung một chiếc
giường một càng ấm. Sơn tái người đi vì giận, song anh
đành chịu chứ biết làm sao, biết
kêu tới ai. Loan im lặng đi bên Sơn
không nói gì cả. Bữa cơm tối đã chuẩn bị xong. Trên mâm một bát măng sào mớ,
nóng bốc khói và một ớ a lạc rang với
mắm. Nồi cơm tuy Sơn nấu đã lâu,
song vì ủ vào một chiếc bao tải nên
vẫn còn nóng. Họ ngồi ăn, thỉnh
thoảng mới nói vơi nhau một vài câu. Ăn xong, Bích Loan nhận
phần rửa bát để cho Sơn được
nghỉ ngơi và soạn bài ngày mai
lên lớp. Dọn dẹp xong, Loan cũng mệt và
cũng phải đi nghỉ vì ngày mai
nàng phải ra sân bay đón anh
chàng chuyên gia kia từ năm giờ
sáng. Nàng đi ngủ trước Sơn.
Thấy nàng thay quần áo, Sơn khẽ nói:
- Em đợi anh một chút, anh cũng
mệt, cũng muốn cùng em đi nghỉ
sớm hôm nay. Họ tắt đèn và lên giường nằm. Họ
nằm trong bóng tối. Hai căn phòng
hàng xóm phía bên trái và bên
phải vẫn còn ánh đèn và tiếng nói
oang oang. Họ đang có khách. Sơn choàng tay qua người vợ,
luồn tay dưới áo nàng, mân mê hai
bầu vú nàng. Hai bầu vú tuy đã bị
Sơn nắn bóp mỗi đêm, song vẫn
còn rất đầy đặn, cứng ánh đưa
tay cởi nút áo của nàng rồi cởi quần nàng. Những động tác này
bao giờ anh cũng làm trong bóng
tối. Kể từ ngày lấy nhau, chưa bao
giờ anh nhìn thấy cơ thể trần
truồng của nàng dưới ánh sáng ban
ngày hay dưới ánh điện của ban đêm. Dù là ban ngày hay dù là ban
đêm mà để đèn thì người khác
vẫn nhìn thấy họ, rõ mồn một qua
vách nứa, qua các khe hở của các
bức tường bằng đất. Họ hôn nhau trong bóng tối, họ vuốt
ve nhau trong bóng tối, họ nằm lên
người nhau trong bóng tối. Họ
không dám thở mạnh, họ không
dám kêu mặc dù có lúc hưng phấn
lên cao làm họ muốn kêu lên. Họ buông nhau ra cũng hết sức khẽ
kháng để các giát giường khỏi gây
tiếng động cọt kẹt. Mỗi lần giao hợp
xong nàng cũng không dám bật
đèn lên, múc nước rửa ráy như cô
bạn hàng xóm vẫn làm. Nàng chỉ dùng một chiếc khăn để lau thôi.
Năm tháng cứ thế qua đi, chuyện
tình của nàng vẫn vậy Vẫn cứ
Sơn là người chủ động, vẫn cứ
bắt đầu là một cánh tay choàng
qua người nàng, rồi vẫn những ngón tay ấy cởi áo quần nàng ra,
rồi những nụ hôn, rồi Sơn đưa một
ngón tay, chỉ một ngón tay thôi,
nàng cũng không hiểu sao Sơn chỉ
dùng có một ngón tay thôi, chọc vào
âm đạo của nàng, rồi Sơn nằm lên người nàng, rồi Sơn cho dương
vật của mình vào âm đạo nàng.
Tất cả chỉ xảy ra trong vòng năm
phút. Nàng nghe tiếng thở rất
mạnh và tiếng rên khe khẽ, ư ứ bi
kìm lại trong cuống họng của chồng và Sơn buông nàng r8, nằm vật
xuống. Nàng thấy những giây phút
đó trôi đi quá nhanh, nàng chưa
kịp nhận ra tâm trạng của mình thì
nó đã chấm dứt.
Có lần Sơn hỏi nàng: - Em thấy thế nào khi chúng mình
làm tình với nhau?
Nàng không trả lời, mà hỏi lại chồng:
- Anh thấy thế nào?
- Anh thấy đê mê khó tả lắm. Anh
sướng nhất là lúc tinh khí phóng ra. Còn em, em thích nhất lúc nào? Nàng cũng chẳng biết là nàng thích
nhất lúc nào. Vì có lẽ chẳng lúc
nào nàng được thích nhất. Nhưng
để cho Sơn vui, nàng nói:
- Em thích nhất lúc anh cho vào,
rút ra.