Ba năm về trước, vào một
ngày Chủ nhật, dì Trúc tôi
đến chơi đột ngột với thông báo
điện giật: “Tuần sau em cưới”.
Mẹ tôi tròn mắt: “Ai là chú
rể mà nhanh vậy?”. Dì cười khì khì: “Một bác sĩ pháp y,
vợ đã chết, có hai con đang
tuổi học trò”. Mẹ tôi tá hỏa: “Ối giời! Dì ơi là
dì! Dì là gái trinh nguyên,
trẻ đẹp, sao lại tìm chốn ấy mà
gửi gắm cuộc đời?”. Dì Trúc
vẫn thản nhiên: “Tình yêu
làm gì có ranh giới, em yêu người ta và được người ta
yêu. Thế thôi!”. Mẹ tôi lặng người như
chết vài giây, đoạn rơm rớm
nước mắt bảo: “Thôi, không
ai tránh được số phận. Hạnh
phúc hay khổ đau, dại hay
khôn cũng là tự em tạo dựng tất”. Dì Trúc bảo: “Đúng thế, tất
cả là do số phận sắp đặt. Hồi
trước em xem bói, thầy bói
bảo em lấy chồng lúc còn sinh
viên. Người chồng được gọi
là thầy nhưng nghề nghiệp thì thiên hạ lại tránh xa. Đêm
về em nghĩ mãi chẳng biết đó
là nghề gì. Tháng trước em
đi thực tập viết cái phóng
sự về trường bắn tù tử
hình, thấy họ bắn tử tù xong có bác sĩ pháp y ra khám
nghiệm tử thi em xông vào
chụp ảnh và phỏng vấn bác sĩ.
Lạ thay hỏi câu nào ông bác
sĩ ấy cũng chỉ nói được nửa
câu rồi nghẹn giọng không nói được nữa. Tự nhiên em
linh cảm con người ấy rất tốt,
có thể che chở được cho
cuộc đời em. Thế là em tìm
cách làm quen và em yêu”. Mẹ tôi thốt lên: “Làm quen?
Sao dì phải hạ mình thế? Dì
làm quen ông ta thế nào?”.
Dì Trúc vẫn thủng thẳng:
“Thì mời anh ấy đi uống nước,
khi biết anh ấy góa bụa thì đến chơi nhà, mua quà cho
con, mua thức ăn cho bố...”.
Mẹ tôi nói cạnh: “Chắc nấu cả
cơm, giặt cả quần áo cho bố
con người ta?”. “Vâng, đúng
thế, em còn lau nhà nữa ấy chứ”. Dì Trúc kể rất vô tư trong
khi mẹ tôi thì xám mặt sa
mày. Mẹ bực thay cho dì vì
cái sự dại dột kia nên định
không thèm nói nữa, chẳng
ngờ dì Trúc lại làm lành: “Em nghĩ phải báo cho chị trước vì
chị em gái dễ thông cảm. Với
lại... em định vay chị ít tiền
đưa anh ấy sửa lại công trình
vệ sinh, mua cái giường mới
mà nằm chứ. Chả nhẽ nằm trên cái giường cũ của vợ
chồng người ta xưa à?”. Mẹ tôi phát rồ, từ chối phắt
khoản tiền dì Trúc định vay để
tỏ thái độ. Đã thế, mẹ còn
mách ông bà ngoại tôi. Thế
là chuyện vỡ lở. Ông ngoại
triệu tập ngay cuộc họp đại gia đình, ông đặt một con dao rựa
to tướng giữa nhà và
nghiêm giọng: “Tôi không
chấp nhận cuộc tình duyên
này. Nếu cô Trúc không
nghe lời bố mẹ, bỏ bê học hành vì tình cảm với người
bác sĩ kia thì bước qua con
dao này đi ra khỏi nhà tôi”. Mọi người nín thở vì sợ. Một
phút trôi qua căng thẳng
như chờ bom nổ chậm. Bất
ngờ dì Trúc đứng phắt dậy,
phăm phăm tiến đến chỗ con
dao và thoắt một cái, dì bước qua nó rồi đi thẳng ra
cửa. Bà ngoại tôi gào lên:
“Con ơi! Con dại rồi con ơi!”
nhưng dì Trúc như điếc, cứ
thế khuất vào màn đêm, mất
tăm. Một tuần sau ông bà ngoại tôi
nhận được lá thư vẻn vẹn
đúng một dòng: “Con đã đăng ký
kết hôn với ông bác sĩ pháp
y”. Cả dòng họ, trừ ông ngoại,
ai cũng thở phào vì mấy hôm đó cứ lo sợ dì Trúc đi liều
mình ở đâu. Ba năm trôi đi, từ
đó, dì Trúc không trở về căn
nhà của ông bà ngoại nữa. Một đêm bà ngoại tôi nằm mơ
thấy cuộc sống của dì Trúc rất
nghèo khổ, bà giục mẹ tôi
lên thành phố tìm dì. Khi mẹ
tôi đi, bà còn dúi vào tay bảo
mẹ tôi mang lên cho dì Trúc hai chỉ vàng. Mẹ đi hai ngày
về thông báo: “Dì ấy đã có một
con trai với tay bác sĩ pháp
y. Thằng bé kháu lắm
nhưng cảnh nhà rất vất vả vì
phải nuôi cả hai đứa con chồng ăn học, cả bà mẹ chồng đang ốm
liệt giường”. Đêm đó tôi sang ngủ với bà
ngoại, thấy bà khóc thầm và
lẩm bẩm suốt đêm: “Con gái
sao mà dại dột, lú lẫn”. Rồi bà
ngoại ốm nặng. Biết mình khó
qua khỏi, bà lạy ông ngoại và xin cho dì Trúc được trở về
căn nhà thăm bà. Ông ngoại
không nói gì khiến bà ngoại
càng thêm đau khổ và chắc
vì thế mà bà sớm ra đi. Mẹ tôi lên thành phố báo tin
bà ngoại mất cho dì Trúc. Dì
hộc tốc đưa cả chồng, con chạy
về chịu tang. Nhưng đến nơi,
nhớ lời xưa đã thề nguyền
không trở về căn nhà này nữa nên dì chỉ đứng ngoài
sân khóc vọng vào trong.
Riêng ông bác sĩ pháp y mới
khôn làm sao. Ông ta tiến
thẳng vào linh cữu bà tôi,
trước mặt ông ngoại, đoạn quỳ sụp xuống xin lỗi và cầu mong
ông tha thứ cho vợ chồng
con gái. Ông ngoại tôi vì thế
đã xuôi lòng cho cả hai vợ
chồng dì Trúc bước vào nhà
chịu tang bà ngoại. Rồi một chuyện li kỳ không
thể tin được. Năm ấy có hai
anh em nhà kia vì tranh
nhau đất cát bố mẹ để lại mà đâm
chém nhau. Người anh bị
người em đâm chết tươi tại chỗ. Đâm rồi, em vội vàng cho
xác anh vào bao tải mang ra
sông phi tang, không ngờ
bác sĩ pháp y với con mắt
nhà nghề đã phát hiện ra cái
bao tải kiểu đó chỉ có đựng người. Bác sĩ hô hoán bắt lại
và khám nghiệm tử thi ngay
tại chỗ cho người chết. May sao xác người được
ông kiểm định là chưa chết.
Vợ con người anh đã mang
vội cái xác đi hồi sức cấp cứu
sống lại. Người em bị kết tội
giết người tranh của, phải đi tù chung thân từ năm đó.
Sống lại, người anh đã bàn với
vợ biếu bác sĩ pháp y một
trăm mét đất để trả ơn. Miếng đất
tưởng dở hơi nào ngờ hai
năm nay nó lên vùn vụt, có dễ đến gần một tỷ. Bây giờ vợ chồng dì Trúc đã
bán căn nhà cũ hẹp, lấy tiền
xây nhà mới trên miếng đất
kia. Hai đứa con chồng đã lớn,
ra trường đi làm, có thu
nhập khá. Mẹ chồng cũng đã mất. Giờ, dì Trúc và chồng
con sống ung dung trong căn
nhà khang trang. Dì ngày
càng có nhiều kinh nghiệm
trong nghề báo nên thu
nhập rất cao. Cuộc sống của họ chẳng mấy mà đã giàu
sang. Sau này lớn lên tôi hay lấy
cuộc đời dì Trúc ra học tập và
cãi mẹ tôi: “Cứ dại như dì
Trúc lại được Trời thương.
Sắc sảo khôn ranh mà làm
gì!”. Nhưng mẹ tôi đã cười khảy thì thầm với tôi: “Con ơi,
ngốc quá là ngốc. Dì Trúc
mày bấy giờ phải lòng ông
giáo có chức quyền ở khoa.
Hai người quan hệ với nhau
nên đã có thai. Dì Trúc muốn giữ đứa con và không muốn
bị kỷ luật cả hai nên đã “dễ
dàng” lấy bác sĩ pháp y kia.
Chẳng hiểu bác sĩ có biết
quá khứ của vợ không mà
đến giờ họ sống với nhau vẫn rất hạnh phúc. Thằng con
được chiều như hoàng tử ấy
còn gì”. Tôi trố mắt nghe mẹ bảo thế.
Giời ạ, thế thì rút cục dì
Trúc tôi là người dại hay
khôn trong tình yêu đây?