Ngày …tháng …năm… Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn
anh giống cây xương rồng khô
khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè,
mỗi khi xương rồng nở hoa thì
quí lắm đấy. Anh chẳng biết
viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh
Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ
trước đến nay, nhỏ nhận được
bao nhiêu “tác phẩm” của mấy
gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có
lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ
ràng, logic và có thể chứng
minh một cách chắc chắn. Viết
thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt,
anh chẳng biết nói sao cho
nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài
toán chứng minh cho nhỏ rõ
tình cảm của anh nhé! Bài toán tình yêu Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với
phép tính Yêu và Không Yêu,
hãy chứng minh định lí sau : X
yêu Y và Y yêu X là đúng và
chỉ có thể tồn tại một cách duy
nhất. Giả thiết 1 : X yêu Y Chứng minh: Để chứng minh là
anh yêu nhỏ thì anh có vô khối
bằng chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ
thôi, anh đã phải đợi không biết
bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra
một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ.
Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui
thì anh đã làm quen nhỏ ngay
từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng
“có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời
đến như vậy. Nhỏ thấy chưa,
chỉ bước ban đầu thôi mà làm
kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá
như anh phải nao núng không
ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh
đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối
đi về”, nếu không chắc gia đình
phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ
thấy chưa, như vậy cũng đủ
thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh
không yêu nhỏ, anh chẳng thể
nào đứng trước trường chờ
nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh
chúa ghét mấy đứa con trai
đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy
thằng ngố. Anh vẫn cười
thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải
khí thế lên, ai đời chỉ vì một
người phụ nữ.” Nhưng ôi
chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam
tâm tình nguyện làm một
thằng dở hơi như thế. Dù biết
chưa đến giờ, anh vẫn nôn
nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ
ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh
là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi
nhỏ giận không thèm nói
chuyện với chuyện với anh, mới
vài ngày thôi mà anh đã thấy
thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa
đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ
phải thì thào: “Mày làm sao
thế ?” Biện luận: “Tình yêu là mù quáng”.
Không, anh chẳng thích làm
gã thầy bói mù đoán già đoán
non tình yêu của chúng mình.
Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy
rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to
chảng. Anh không dám thề non
hẹn biển như một kẻ khoác
lác, anh cũng không muốn nói
vòng vo quanh co đầy ẩn dụ
ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp.
Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn
gọn và súc tích y như một bài
toán logic : Anh yêu nhỏ. Giả thiết 2 : Y yêu X Chứng minh: Đặt mình vào chỗ
ngồi của người khác để suy ra
người ta nghĩ gì quả thật là
một điều không đơn giản. Nhưng
vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi
thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể. Nhỏ có thể đang cong môi, lừ
mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ
cũng có cả khối người, nhỏ cũng
đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có
riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi,
thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau,
anh năn nỉ mãi mới cho gặp
mặt. Định cho anh đau tim
chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh
“đặc biệt” hơn người khác một
chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là
vậy đi, sao khi anh nắm tay
nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ
đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà
không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo:
“Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy
thằng “ôn con” ở trường xếp
hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ
ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ
bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ
chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng
tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi,
sao nhỏ cứ chịu khó viết thư,
chép thơ, gửi nhạc cho anh làm
gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không
mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như
thép, vậy mà còn đưa toàn
mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ
không làm thế với mấy “ôn con”
trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần
này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé ! Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ
hí hửng khoe anh nào hoa,
nào quà, nào thiệp, cùng
“những lá thư tình hay nhất
thế giới”. Quen nhau gần một năm
trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước
mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì
sất. Không biết ai tự dưng
hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh
đâu có dễ sập bẫy nhỏ như
vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con
trai không được làm giá? Nôn
nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì
sao ? Nhỏ định chọc cho anh
ghen chết đấy à? Đừng hòng
nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con
nít” một chút. Còn lũ “ôn con”
trong trường chỉ là đám con
nít tập làm người lớn. Người
lớn đã từng làm trẻ con, cho
nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới
nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà
học đòi, thế là hỏng ! Khi nào
rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ
một bài chứng minh lí luận đầy đủ
về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ ! Biện luận: Những gì nhỏ dành cho anh,
chậc, anh “cảm kích” lắm lắm.
Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ
hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào,
nhỏ mắc cỡ không dám nói ra,
thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn
quá người ta biết thì nhỏ đỏ
mặt, vậy anh nói khe khẽ
vừa đủ chúng mình nghe thôi
nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt
anh, đau lắm, tội nghiệp! Từ (1) và (2) => Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu
X. Chúng ta yêu nhau Chứng minh: Nếu giả thiết này
thành sự thật thì … ôi chao,
còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ
còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn
hiên và ngây thơ. Thỉnh
thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc
khiến anh phải ngạc nhiên. Dù
sao đi nữa, trong anh, nhỏ
luôn là nhỏ bé bỏng và đáng
yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên
anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như
anh chẳng ưa gì chuyện sắm
đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh
nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái
nhìn mơ màng dù với cặp kính
mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ
giận. Anh yêu luôn cả tính xấu
của nhỏ vì tình yêu phải bao
dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi
vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ
cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn,
nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi
anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ,
anh thấy mình cũng quan trọng
hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi
thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo
anh vô tình, chẳng quan tâm
khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi
thăm. Không có đâu, anh luôn
nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm
thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới
ra oai với nhỏ được chứ. Anh
còn phải kiếm tiền để có dịp
mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi
xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng
có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán
gái cho vui. Anh có nghĩa vụ
lo lắng cho tương lai và
chuyện học của nhỏ nữa, anh
chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất
học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm. Biện luận: Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn
là nhỏ yêu anh. Thế cũng được,
quan trọng là Chúng ta yêu
nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được
yêu nè, vừa được chiều nè,
vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời
to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần
được nhỏ yêu, vậy là quá đủ
rồi. Giả thiết 4: X không yêu Y và Y
không yêu X Chứng minh: không tìm ra Biện luận: Một giả thiết cực kì vô lí . Anh
đã gặp qua khá nhiều bài toán
hóc búa trong đời, nhưng đây
là một câu đố lạ lùng nhất anh
từng gặp. Mọi lần, nếu không
tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn
gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết.
Nhưng nhỏ à, giả thiết này có
lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì
nó sai ngay từ giả thiết, vậy
thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc
chừng anh, hình như thiêu
thiếu cái gì phải không? Anh
biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả
thiết nữa mà anh quên. Anh
chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi.
Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh
nói nhỏ nghe nhé. Giả thiết 5: Y yêu X và X không
yêu Y Thật không căn cứ, không
nguyên do, hoàn toàn vô lí !
Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh
lại không yêu nhỏ được cơ chứ ?
Giả thiết này cũng sai lầm ngay
từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa. Giả thiết 6: X yêu Y và Y không
yêu X Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả
thiết như vậy tồn tại, anh
không đủ can đảm lẫn tâm trí để
chứng minh nữa. Anh tìm mãi
không ra một bằng chứng nào
để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái
xương sườn của họ để làm nên
người phụ nữ. Nhỏ chính là
cái xương sườn huyết thống
ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ
lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn
ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không
nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải
chết thảm thương như thế
chứ? Vậy thì, chúng ta hãy
dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé ! Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh
nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi
mình cứ tự kết luận với nhau
đi, nghen nhỏ ! Hàng cây trước mắt vẫn
không phải hàng cây của anh
và em. Em cũng đã biết con
đường dài như vô tận vẫn có
điểm tận cùng. Nhưng em vẫn
giữ thói quen đi thật chậm, để không qua hết con đường quá
nhanh, để tán lá xanh lấp lánh
bóng nắng kịp vươn lên tóc.
Em không buồn. Lòng không
rộn rã. Chỉ nhớ bàn tay anh rất
nhiều Giây phút đứng lặng trước
hàng cây ấy, em thường bấm số
điện thoại của anh. Tiếng nhạc
chờ quen thuộc của bài Niệm
khúc cuối vang lên: “Dù cho
mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”. Em vội vàng tắt máy,
suýt bật khóc, thầm nghĩ: "Sao
lại có hai hàng cây giống nhau
đến vậy? Sao em lại cách xa
anh đến nửa vòng trái đất?". Mùa đông ba năm trước, anh
thích nắm tay em thả bộ thật
chậm dưới hàng cây giống
hàng cây nơi đây. Anh không
nói nhiều nhưng em vẫn thấy
lòng rộn rã, rất bình yên. Em thường tự hỏi: "Con đường
này sao dài thế? Đến bao giờ
mới thấy điểm tận cùng?". Chúng mình hay ngồi trên
chiếc ghế đá giữa hai cây rất
to. Anh một đầu dây
headphone, em đầu dây còn lại,
cùng nghe bài Niệm khúc cuối
từ điện thoại của anh. Mỗi lần đến câu: “Dù cho mưa, tôi xin đưa
em đến cuối cuộc đời", anh lại
ngân nga hát và vuốt tóc em
rất nhẹ… Em không nhớ mùa đông
năm đó có lạnh không, nhưng
ghế đá có anh rất ấm. Dù cho mưa, tôi xin đưa em
đến cuối cuộc đời. Không cho anh nghe nhạc nữa,
em lấy điện thoại của anh chụp
hình, nghịch ngợm. Chụp hai
đứa cười toe toét dưới một trái
tim vẽ bằng tay anh và tay
em. Chụp anh ngố đang cau mày đọc sách rất chăm chú. Chụp
những tán lá xanh lấp lánh
bóng nắng. Chụp một em bé
rất xinh cầm bong bóng đi ngang
chỗ chúng mình ngồi… Thỉnh thoảng anh càu nhàu:
“Hễ chút lại lôi điện thoại ra
chụp”. Em luôn cười hì hì: “Để
làm kỷ niệm. Dễ thương mà
anh! Thêm một tấm nữa nha!”. Vậy là đã ba mùa đông. Em một
mình, không anh. Thỉnh thoảng, em ngồi trên
chiếc ghế đá giữa hai cây to.
Không ngồi ở giữa mà luôn
chừa một phần bên trái, luôn
chừa một dây headphone bên
trái cho anh và luôn lướt nhanh qua câu hát: “Dù cho
mưa…” để chờ nghe anh hát. Em
đã ngồi hết thảy ghế đá của con
đường ấy. Không có chiếc ghế
nào ấm cả anh à. Trời càng lúc
càng lạnh… Em cũng không chụp hình bằng
điện thoại nữa. Mỗi lần chuẩn bị
mở điện thoại để chụp hình, em
lại nhớ đến tấm ảnh cuối cùng anh
và em chụp chung. Anh đang
vòng tay ôm em từ phía sau rất chặt, có một vệt nắng giữa
anh và em tạo thành đường
chéo màu vàng nhạt óng ánh…
Lúc đó anh hát rất khẽ: “Tôi xin
đưa em đến cuối cuộc đời”. Ừ, sẽ
không có kỷ niệm nào đáng nhớ hơn kỷ niệm đó. Em đóng điện
thoại, thôi không chụp nữa. Anh sẽ lại bảo em ngốc cho xem?
Ừ thì đúng là em ngốc mà! Ngốc
vì đã lén lấy trộm điện thoại của
anh đem sang tận đây. Ngốc vì
cứ vài ngày lại gọi điện, nhắn
tin cho anh những điều vụn vặt. Ngốc nhất là đã lặng yên
khi để lại vòng tay anh buông
lơi, bước đi theo tiếng gọi của
những ước mơ riêng. Vì hoài
bão của em quá lớn. Vì em
mong được lớn lên, được trưởng thành khi em xa anh. “Mùa đông rất đẹp” - em từng
khoác tay anh reo vang câu
nói ấy. Bây giờ em đã nghĩ lại:
“Mùa đông chỉ đẹp khi em có
anh. Em cũng không muốn làm
người lớn nữa. Một năm nữa em sẽ về. Nơi cuối con đường, anh
vẫn đợi để ôm chặt em vào
lòng, phải không anh?".