Tôi thích đi xem phim,
shopping, đến những nơi nào
càng ồn ào, náo nhiệt thì
càng hay... Mọi việc về tôi
đều dễ hiểu, trừ một điều, tôi
yêu anh. Anh là sinh viên năm cuối
phân viện báo chí, thuê
nhà trọ gần nhà tôi. Tôi nghe
mọi người xung quanh khen
ngợi anh rất nhiều, nhưng
không bận tâm vì anh không phải là mẫu người tôi
thích. Một buổi tối hiếm hoi tôi cảm
thấy mệt mỏi và về nhà sớm,
không đàn đúm cùng bạn bè.
Thế rồi tự dưng xe chết
máy giữa đường. Khu này tối
quá, mới có 11h đêm mà đã chẳng còn bóng người, điện
thoại lạihết pin từ bao giờ.
Còn 4 cây số nữa mới về tới
nhà, tôi đứng chết trân giữa
đường với cái xe nặng gấp 3
trọng lượng cơ thể mình. Tình cờ tối hôm ấy anh cũng đi
lấy tin, viết bài về muộn. Anh
xuất hiện như một vị cứu
tinh, sửa xe và đưa tôi về
tận nhà. Tôi nhìn anh với
con mắt thiện cảm hơn. Vài câu chào xã giao bâng quơ,
những nụ cười trìu mến, và
một tình cảm bắt đầu lúc nào
không hay. Yêu anh, tôi thay đổi, dành
thời gian cho anh nhiều hơn,
đồng nghĩa với việc những
cuộc đi chơi, đàn đúm ít dần. Tôi
dần hòa mình vào thế giới
của anh, đọc những cuốn sách mà trước đây chỉ nhìn
thấy thôi tôi đã chẳng buồn
mở ra, nghe những bản nhạc
mà một thời tôi cho là nhàm
chán và khó hiểu, đến
những nơi mà chưa bao giờ khiến tôi quan tâm. Lần đầu đến quán, tôi cảm giác
chẳng có gì đặc biệt cả, nó
chỉ là một quán nhỏ nằm
trên đường Trần Quý Kiên,
không ồn ào, náo
nhiệt,chẳng có ánh đèn nhấp nháy, chẳng có những sân
khấu lớn. Tôi ngồi lại vì bên
cạnh là anh. Tôi tự hỏi, có
cái gì đã làm anh thấy thích
và gắn bó với nơi này. Anh thì khác. Anh yêu
những ánh đèn vàng ấm áp,
cách bài trí đơn giản, nhẹ
nhàng, lối đi trải thảm, những
bức tường lát đá và có cả
những điều không thể nói thành lời. Cứ mỗi khi có thời
gian anh lại đến quán, khi thì
gặp gỡ bạn bè, có lúc chỉ đơn
giản là tìm cho mình một
khoảng lặng. Tôi thắc mắc ở Hà Nội
những quán cà phê như
thế này đâu phải chỉ có một,
sao lúc nào anh cũng chỉ
đưa tôi đến đây. Anh lại cười,
nụ cười luôn làm tôi phải xao xuyến. Từ thời sinh
viên cho tới bây giờ, anh
vẫn giữ cho mình thói quen
nghe chương trình Quick &
Snow show hàng tuần,
chương trình mà tôi chẳng bao giờ biết đến vì không
bao giờ nghe đài cả. Quán cà phê này là nơi gặp
gỡ của các bạn trẻ cùng yêu
chương trình, của anh và
bây giờ sẽ là của cả tôi nữa.
Những lúc đến đây, ngồi bên
anh, thả hồn mình chìm trong điệu nhạc, tôi hiểu và càng
yêu anh hơn. Tình yêu của
anh đã khiến tôi trở thành
một con người hoàn toàn
khác, kéo tôi ra khỏi những
thói quen buồn tẻ, những cuộc chơi chỉ mang đến sự
mệt mỏi. Quick đã hát “Tình yêu giống
như chiếc đồng hồ cát, khi lý
trí trống rỗng thì trái tim
tràn đầy”… có lẽ vậy vì giờ đây
thế giới của tôi chính là thế
giới của anh, tôi ngập tràn trong hạnh phúc và ước mơ. ...Anh giành được học bổng đi
học ở Pháp, chỉ 2 năm thôi
mà tôi thấy lo lắng. Anh hiểu
và cười những suy nghĩ rất
trẻ con ấy của tôi. Anh bảo,
“xa Hà Nội anh nhớ nhất là em và quán quen của chúng
mình”. Tôi thấy lòng mình dịu
lại dù hơi buồn vì anh đặt tôi
và quán ngang nhau. Ngày đi, anh không dám
quay đầu nhìn lại, tôi đứng nhìn
theo và khóc, tôi không
dám gọi dù biết rằng nếu gọi
anh sẽ chạy lại bên tôi. Lên
máy bay, anh gọi điện ngay cho tôi, “Em ở nhà học ngoan
nhé, không được khóc đâu,
anh đi rồi anh lại về…”. Không có anh bên cạnh, khi
buồn tôi lại ngân nga “You call
it love” - bài anh vẫn hát
cho tôi nghe, đọc sách, nhâm
nhi cà phê và chờ đợi những
tin nhắn chỉ dành riêng cho mình. Cuộc sống thật đẹp
và bình yên. Xa anh rồi, tôi vẫn đến quán
quen, trên tấm bảng ghi lời
nhắn của quán, vẫn còn
ngập đầy những tin nhắn yêu
thương mà anh viết cho tôi.
Tôi cũng sẽ viết để anh có thể đọc được khi anh trở về.
Giờ đây tôi thấy con đường
Trần Quý Kiên lớn mà thật
yên ả, quán tuy nhỏ nhưng lại
tạo cho tôi cảm giác ấm cúng,
bình yên như khi có anh ở bên. Chỉ ngay ngoài kia thôi là
những con phố tấp nập,
những dòng xe ngược
xuôi, kệ dòng người, kệ
dòng xe vì tôi đang nghe
câu chuyện về tình yêu của mình do anh gửi tới Quick &
Snow show. Tôi co mình
vào một góc quán, nhâm nhi
tách cà phê, ngồi chat với
anh và gần như hét lên vì
sung sướng khi nhận được tin nhắn: “Hè này, anh sẽ
về…”.