Giá như không có mùa hè
năm ấy, giá như tôi không
tham gia vào trò chơi dại dột
ấy thì có lẽ tôi sẽ không cảm
thấy hối hận, và không thấy
mình đáng trách như bây giờ. Khi tiếng ve bắt đầu râm ran
gọi hè, khi những hàng
phượng vĩ bắt đầu khoe sắc đỏ
thì cũng là lúc chúng tôi bắt
đầu kỳ nghỉ hè với nhiều dự
định mới. Năm ấy tôi đang học lớp 10. Trong kỳ nghỉ hè đầu tiên
của thời cấp ba, cả nhóm tôi
( 5 nam, 5 nữ ) đã quyết định
đi du lịch xa nhà 10 ngày.
Mặc dù hơi sợ, nhưng tôi
không muốn bỏ qua cuộc chơi thú vị này. Lúc ấy bố mẹ tôi đều đang mải
lo kiếm tiền, ít quan tâm đến
con cái. Bố mẹ chỉ quan
tâm tôi cần bao nhiêu tiền
và cần tiền làm gì là được. Vì
thế, tôi rất dễ đưa ra lý do thuyết phục để đánh lừa bố
mẹ để đi chơi. Như đã định, chuyến du lịch
sẽ bắt đầu vào Chủ nhật,
tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Sau một ngày ngồi xe từ Hà
Nội vào Thanh Hóa, chúng
tôi ai đấy cũng đều mệt nhừ, muốn nghỉ ngơi chứ không
còn hứng thú với các trò
chơi. Ngày thứ hai cả nhóm cùng
ra biển ngắm bình minh,
nghe sóng vỗ, và hít thở
không khí trong lành. Biển
đẹp như một bức tranh muôn
màu, dịu êm như một bản nhạc du dương và thanh tĩnh
hơn những gì tôi tưởng. Tối đến cả nhóm lại ra biển câu
mực. Ánh sao, ánh trăng, và
ánh đèn điện làm cho biển rực
rỡ như một thành phố trước
mặt chúng tôi. Tất cả cùng
hát, cùng nô đùa, và cùng thả hồn theo tiếng sóng biển
về đêm. Sau đó chúng tôi lại
cùng ngồi quây tròn bên đống
lửa được đốt lên từ những
cành củi khô. Quả thật kỳ nghỉ hè sẽ vui
biết bao nhiêu, đáng nhớ biết
bao nhiêu nếu như mọi
người không nghĩ ra và
hưởng ứng một trò chơi dại
dột - trò “ngủ đôi”. Tên mọi người được viết lên
mẩu giấy nhỏ, ai gắp thăm phải
người nào thì sẽ ngủ cùng
người ấy tối nay, và có một
quy định là chỉ ngủ chứ
không được làm gì. Nhưng biết sao được là mọi người
sẽ làm gì? Tôi phản đối kịch
liệt, quyết định bỏ cuộc chơi ra
biển một mình. Cả đêm hôm ấy
tôi không quay lại vì vừa thấy
sợ, vừa thấy tức. Tối hôm sau mọi người vẫn
tiếp tục trò chơi dại dột ấy mà
không cho tôi biết. Trong
bữa tối, mọi người cùng kích
tôi, ép tôi uống rượu cho
đến khi say mềm người không biết gì nữa, rồi tiếp
tục “trò chơi”. Sáng hôm sau, khi tỉnh
dậy, tôi không nhớ chuyện
gì đã xảy ra và vô cùng hoảng
sợ khi thấy người nằm cạnh
mình là một bạn trai trong
nhóm. Hốt hoảng, tôi lao ra biển, vừa chạy vừa khóc. Nhưng rồi không đủ can đảm,
tôi lại quay lên và bắt xe về
thẳng Hà Nội kết thúc kỳ
nghỉ hè.Tôi đã tự hứa với
lòng mình, từ bây giờ sẽ
không bao giờ tham gia vào cuộc vui nào cùng những
nhóm bạn ấy nữa. Thời gian sau, khi gặp lại
nhau họ vẫn tiếp tục rủ tôi
đi chơi. Nhưng tôi phản đối và
dọa sẽ báo công an. Thật
bất ngờ khi tất cả đều cười và
nói như thách thức: “Ấy cứ thử đi, rồi ấy sẽ biết hậu quả
ai là người gánh chịu nhiều
nhất”. Không những thế, họ
còn cho biết đã có những tấm
ảnh thú vị trong buổi tối hôm
ấy được lưu lại làm kỷ niệm. Vừa lo sợ, vừa thấy mình
đáng trách, tôi không dám
nói với ai, cũng không dám tự
mình đứng lên tố cáo, mà
luôn sống trong im lặng,
nhiều khi rơi vào trạng thái stress. Từ đó tôi luôn thu mình
trong một vòng tròn ổn định,
ít tiếp xúc với bên ngoài và
cảm thấy mình như bị mắc căn
bệnh trầm cảm. Và bây giờ
tôi chỉ còn biết tự an ủi lòng mình bằng hai từ
“giá...như...”.